Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì

Chương 12

68.

Gặp lại Giang Huyền.

Anh ngồi trên đài cao uống rượu, Bạch Hạ bị ép ngồi bên cạnh rót rượu cho anh.

Cô ấy nhìn thấy tôi, trao đổi ánh mắt với tôi.

Vòng tay nhiệm vụ của Giang Huyền đã bị cô ấy lấy mất, mặc dù cô ấy không phải người xuyên không, hẳn cũng nhận được cảnh báo của hệ thống.

"Phu nhân của Thẩm Yếm, chạy đến chỗ bổn quân làm gì?" Anh cười như phản diện nặng ký: "Sao nào, Thẩm Yếm không thỏa mãn được ngươi à?"

Tôi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cũng rót cho mình một chén rượu.

Tôi nhìn anh: "Giang Huyền, ngồi cao như vậy, không sợ ngã sao?"

"Chẳng phải trước kia anh sợ độ cao à?"

Bàn tay đang cầm chén rượu của Giang Huyền khựng lại.

"Còn nữa, cái lớp trang điểm phản diện này của anh, thật sự... rất xấu."

Giây tiếp theo.

Giang Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi bị anh ôm chặt vào lòng, anh ôm tôi, thở dồn dập.

"An An? An An? Thật sự là em sao? Em..."

Anh ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn tôi.

Trước n.g.ự.c anh, là một con d.a.o găm.

69.

Tôi cười tàn nhẫn: "Xin lỗi, Giang Huyền."

"Anh đi sai đường rồi."

Hệ thống: [Ting, chị gái ơi, đ.â.m nhầm rồi.]

[Có ai mà tim lại mọc bên phải không?]

Nụ cười trên mặt tôi dần biến mất.

Một lúc sau, tôi mới lên tiếng: “... Em đ.â.m anh cái nữa được không?”

Giang Huyền cười điên cuồng, ngửa hẳn người ra sau.

Cười được một nửa, lưng anh lại bị đ.â.m thêm một nhát.

Là Bạch Hạ.

Cô ấy nước mắt giàn giụa, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh và kiên cường: "Giang Huyền."

"Xin lỗi."

Giang Huyền cười càng lúc càng bất thường.

Hệ thống: [Tệ rồi... hóa ra là vậy.]

[Ma khí trên người Giang Huyền thực ra là từ Thẩm Yếm mà có, khó trách công lực của hắn tăng mạnh.]

Tôi và Bạch Hạ đồng thanh: "Cái đồ phế vật nhà mi! Sao không nói sớm!"

70.

Nhưng rõ ràng, Giang Huyền đã bị hai nhát d.a.o của chúng tôi chọc giận.

Tôi và Bạch Hạ bị túm lấy, treo lơ lửng giữa không trung.

"Giang... Huyền!" Bạch Hạ khó khăn lên tiếng, "Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi... quên mất đây là... An An rồi sao!"

"Bây giờ ngươi chết... nhưng vẫn có thể... cùng nàng... trở về hiện thực mà..."

"Ngươi không phải... vẫn luôn tìm... nàng sao?"

Đột nhiên, sấm sét ầm ầm.

Tiếng nổ chói tai vang lên trên đầu.

Toàn bộ mái cung điện bị lật tung.

Thẩm Yếm lơ lửng trên mây, cầm kiếm nhìn xuống.

"Phu nhân." Hắn cong mắt, "Đánh nhau thế này, vẫn phải để ta."

71.

Nhưng sau khi Thẩm Yếm và Giang Huyền đấu hơn trăm chiêu, rõ ràng đã có chút đuối sức.

Hắn không còn được ma khí tư dưỡng, thực sự không đánh lại Giang Huyền, chỉ miễn cưỡng hòa nhau.

Sau khi hạ chân xuống đất, Thẩm Yếm để tôi và Bạch Hạ vào nơi an toàn.

Hắn véo mặt tôi: "Đồ xấu xí."

"Chiếc túi thơm ta để lại cho nàng, còn không?"

Tôi phun ra một ngụm m.á.u do vừa rồi bị Giang Huyền bóp cổ.

Tôi lấy chiếc túi thơm đang đeo trên cổ ra, cười bất lực: "Đang đeo đây."

Hắn cũng cười, rõ ràng rất hài lòng.

"Sau này hãy mở ra nhé."

Bên trong còn có thứ gì sao?

Khi tặng túi thơm cho tôi, nó đã được khâu lại, tôi còn tưởng hắn nhét thêm thảo dược mới vào bên trong.

Hắn đột nhiên hôn lên trán tôi, rất dịu dàng.

"Tần An, sau khi ta chết, hy vọng nàng sẽ luôn nhớ đến ta."

72.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Hắn đã xoay người, bay lên không trung.

Hắn dùng kiếm rạch một đường ở cổ tay, thứ chảy ra từ vết rạch đó không phải là máu.

Mà là ma khí.

Hóa ra hắn vẫn luôn kìm nén bản thân.

Kìm nén ý định g.i.ế.c chóc đang bùng phát, kìm nén sự điều khiển của ma khí.

Lý do chỉ vì tôi yêu thế giới này, tôi không thích nhìn thấy người chết, tôi ghét g.i.ế.c chóc.

Hắn không muốn hủy hoại nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận