Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì
Chương 3
12.
Rõ ràng anh biết tôi sợ đau nhất.
Vào ngày sinh nhật tôi năm thứ năm anh trói buộc với hệ thống, anh phải tiêu hết nửa số điểm tích lũy mới có thể nhanh chóng trở về đón sinh nhật với tôi.
Kết quả hệ thống thông báo nữ chính gặp nguy hiểm, nếu không lập tức trở về thế giới, toàn bộ tuyết thế giới đều sẽ xảy ra vấn đề.
Tôi vừa cắt một miếng bánh gato nhỏ, xoay người định đưa cho anh.
Anh đã không còn ở đó.
Trong căn nhà trống rỗng, trên sàn nhà có một chiếc hộp nhỏ bị đánh rơi.
Là nhẫn đính hôn anh định đưa tôi.
Câu chúc mừng sinh nhật anh nói lại chỉ gói gọn trong một chữ: "An..."
Chiếc nhẫn hơi nhỏ, lúc đó tôi còn không cảm thấy gì.
Có lẽ là bởi vì anh bề bộn nhiều việc, phải làm nhiệm vụ của từng thế giới, chúng tôi đã quá lâu không bên nhau, không gắn bó.
Anh không nhận ra, tôi đã mập hơn xưa chút ít.
Nhưng ngày đó tôi vẫn cố chấp, chiếc nhẫn vẫn bị tôi gượng ép đeo lên.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ngón tay đã sưng phù.
13.
Anh trai bên cứu hỏa lập tức chạy tới, cắt nhẫn cho tôi.
Tôi chợt òa khóc.
Bọn họ còn tưởng rằng làm đau tôi: "Đừng khóc, đừng khóc, chỗ trầy da bôi ít thuốc sẽ khỏi nhanh thôi."
Đến khi bọn họ rồi đi, tôi vẫn khóc không ra tiếng, cứ thế ngồi bệt dưới sàn, vẫn cứ khóc mãi.
Chiếc nhẫn bị cắt đứt vẫn đặt trên bàn.
Nó rốt cục không thể khôi phục lại về hình dáng lúc trước nữa.
Anh ở trong thế giới của anh và cô gái khác, cùng nhau vượt mọi chông gai, đồng tâm hiệp lực, hưởng thụ niềm vui chiến thắng, chia sẻ cảm xúc thất bại.
Họ cùng nhau trải nghiệm thời khắc vinh quang.
Chỉ có tôi, cứ mãi dậm chân tại chỗ trong thế giới hiện thực.
Không thể nào chạm được đến thế giới của anh.
14.
Trong mắt Giang Huyền lộ ra vẻ đau đớn.
Anh hạ thấp giọng, ngữ khí gần như van nài:
"An An, xin em."
"Mới vừa rồi là anh không tốt, em uống thuốc này trước đi."
"Uống xong anh sẽ giải thích với em, có được không?"
Miệng tôi ngậm rất chặt, không chịu tiếp nhận thuốc của anh.
Lúc Giang Huyền muốn ép tôi uống thuốc, có người cầm lấy thuốc anh đi.
Tôi được bế lên.
Thẩm Yếm trực tiếp nắm lấy gáy tôi, cũng không biết hắn chơi chiêu gì, tôi lại ngoan ngoãn hé miệng.
Thuốc trôi tuột xuống cổ họng.
"Như này mới ngoan." Thẩm Yếm mỉm cười, nhưng ý cười nhàn nhạt của hắn lại khiến đáy lòng tôi run rẩy.
"Vừa biến thành người đã làm ra cái dạng này?" Ngữ khí của hắn chậm dần, ánh mắt nhìn ra sau lưng tôi: "Vì tên nam nhân này?"
Thuốc chưa có tác dụng, tôi đau đến nhe nanh giơ vuốt.
"Đau quá thì biến trở về đi." Thẩm Yếm duỗi tay ra: "Về nào."
15.
Tôi quả thực rất mệt mỏi.
Cũng không muốn nhớ lại cảnh vừa rồi.
Ngữ khí vừa rồi của Giang Huyền, thật giống như tôi chỉ là một công cụ có thể mua được bất cứ lúc nào.
Tôi nắm lấy bàn tay Thẩm Yếm, Giang Huyền lên tiếng cản hắn lại: "Thẩm công tử muốn làm gì?"
"Hai người có quan hệ gì?"
Thẩm Yếm: "Linh sủng của ta, ta đương nhiên muốn làm gì thì làm đó."
Cơn mỏi mệt ập đến, tôi biến trở về hình dạng côn trùng, nằm trong túi thơm của Thẩm Yếm.