Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì
Chương 10
Là Thẩm Yếm.
Hắn cúi mắt nhìn tôi, như đang quan sát kỹ lưỡng điều gì đó.
Nhưng Giang Huyền như mất lý trí, trực tiếp đưa tay ra tháo mặt nạ của tôi.
Tôi muốn đứng dậy.
Nhưng bàn tay Thẩm Yếm siết chặt lấy eo tôi.
Hắn chỉ ngước mắt nhìn Giang Huyền, tay Giang Huyền chỉ còn cách mặt nạ của tôi một gang tay.
Nhưng không thể tiến thêm được nữa.
Hắn đã tạo ra một kết giới nhỏ.
Giang Huyền cười lạnh: "Thẩm Yếm, ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Yếm nhấc mí mắt, lại nhìn về phía tôi.
"Phu nhân, nàng đang chơi trò gì mới vậy?"
55.
"Phu nhân?" Giang Huyền vẫn nhìn chằm chằm vào tôi: "Thẩm Yếm, ngươi kết thân từ khi nào?"
Tôi thấy lời thoại của bọn họ có chút sai sai.
Thẩm Yếm tháo mặt nạ của tôi xuống: "Tháng trước."
"Gặp nàng ở vũ phường, giọng nói rất giống nàng ấy, nên ta đã cưới nàng."
Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt của tôi và Tần An trước đây thực sự không giống nhau chút nào.
Ở đây, tất cả những người xuyên không đều là xuyên cả người tới, vì vậy sẽ không có trường hợp thay đổi diện mạo.
Vì hệ thống bị trục trặc, tôi bị nhốt mười năm, sau đó nó đã cho tôi một phiếu trải nghiệm làm mỹ nữ để bù đắp cho tôi.
Giang Huyền nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt tối sầm lại.
"Chỉ là giọng nói giống thôi."
Anh lập tức ngẩng đầu lên, hừ lạnh: "Ngươi làm nhiều điều như vậy vì An An, ta còn tưởng ngươi thích nàng nhiều lắm."
"Chỉ là một thế thân có giọng nói giống thôi, mà ngươi đã thích rồi sao?"
56.
Ngón tay của Thẩm Yếm đặt trên eo tôi bình tĩnh gõ gõ nhẹ.
Hắn cũng không tức giận, chỉ từ tốn trả lời một câu: "Không được sao?"
Giang Huyền có lẽ đã làm phản diện quá lâu, nở một nụ cười tà mị khiến tôi thấy ớn ớn: "Vậy thì xin chúc mừng Thẩm thành chủ mới nạp kiều thê."
"Đợi ta tìm lại được An An, bổn quân chắc chắn sẽ nói cho nàng biết ngay."
Tôi nhìn Giang Huyền bằng ánh mắt thương cảm như đang nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch.
Nhưng phần da thịt non mềm trên eo bị Thẩm Yếm véo mạnh một cái.
Tôi không nhịn được rên lên một tiếng.
Tai đỏ bừng.
Cũng không dám nhìn Thẩm Yếm.
Không biết hắn cố ý hay vô tình.
Sau khi tiệc kết thúc, Thẩm Yếm trực tiếp bế ngang tôi lên, cúi đầu thì thầm: "Phu nhân, hãy đi tắm rửa thay quần áo trước đi, ta đợi nàng trong phòng."
57
Trong lúc tắm rửa.
Tôi chìm vào suy tư.
Phải thừa nhận rằng, Thẩm Yếm đã trở nên chín chắn và điềm đạm hơn.
Hắn không còn giống như thiếu niên hung dữ đầy gai nhọn như trước nữa, hắn đã trở nên điềm tĩnh.
Lại nói đến cái chuyện mắc cỡ này…
Trong mười năm bị nhốt trong không gian hư vô, tôi đã mơ thấy hắn không chỉ một lần.
Lúc đầu, tôi mơ thấy hắn sắp mất kiểm soát cảm xúc suốt hai năm.
Hắn ngày đêm không thể ngủ yên.
Tôi bước vào không gian ý thức của hắn, luồng ma khí đó đang cuồn cuộn tác oai tác quái
bên trong.
Sau đó…
58.