Chuyện tình của Sơ Đường

Chương 7

21

 

Đến khi tôi tốt nghiệp, tình cảm của tôi và Châu Cận Tây đã rất ổn định.

 

Anh đưa tôi về nhà gặp bố mẹ anh.

 

Tôi cũng đã đến nhà anh ăn cơm vài lần.

 

Ban đầu, bố mẹ anh có chút thành kiến ​​với tôi.

 

Nhưng về sau, dường như đã thay đổi từng chút một.

 

Tôi dự định tiếp tục học cao học, lấy bằng tiến sĩ.

 

Châu Cận Tây rất ủng hộ tôi, chú và dì cũng rất ủng hộ tôi.

 

Vào đêm tiệc tốt nghiệp, tôi đã uống không ít rượu.

 

Lúc về đến nhà, tôi gần như say khướt.

 

Lúc Châu Cận Tây vào phòng tắm pha nước cho tôi.

 

Tôi đã lén lục tìm chiếc váy hai dây màu hồng phấn lúc trước.

 

Cái mà lúc trước Châu Cận Tây đã làm bẩn và tự tay giặt cho tôi.

 

Nó có mùi như mùi quần áo của anh.

 

Tôi yêu mùi hương ấy.

 

Tắm xong, tôi ở trong phòng tắm mặc vào chiếc váy đó.

 

Hai năm rồi mà chiếc váy vẫn rất vừa người.

 

Tôi nghĩ Châu Cận Tây chắc chắn sẽ thích nó.

 

Quả nhiên, lúc tôi mở cửa phòng tắm bước ra.

 

Vừa nhìn thấy tôi, anh đã không thể rời mắt.

 

Lúc đó chúng tôi vừa mới đính hôn.

 

Nhưng tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng không kể xiết.

 

"Tiết Lê……"

 

Châu Cận Tây đặt ly nước xuống, đi tới chỗ tôi.

 

Tôi thấy mình vô cùng căng thẳng.

 

Tim đập như trống bỏi, cơ thể nóng bừng.

 

Đặc biệt là sau gáy, nóng đến khó chịu.

 

"Sao đột nhiên lại nghĩ tới chiếc váy này thế?"

 

“Vậy anh có thích không?”

 

"Tất nhiên."

 

"Tất nhiên gì mà tất nhiên."

 

Châu Cận Tây cười nói: “Tất nhiên là thích Tiết Lê.”

 

"Cũng thích Tiểu Lê của Tiết Lê nữa."

 

Hiếm khi anh thiếu đứng đắn như vậy, tôi ngẩn người, đỏ mặt vì xấu hổ.

 

"Châu Cận Tây!" Tôi trừng mắt nhìn anh, giậm chân bình bịch.

 

"Được rồi, được rồi."

 

Anh cười vui vẻ, bàn tay hơi lạnh của anh đặt lên cánh tay tôi.

 

Đầu ngón tay vuốt ve mơn man làn da mềm mại.

 

Tôi như bị điện giật, khẽ run lên.

 

Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, ma xui quỷ khiến thế nào khiến tôi buột miệng hỏi.

 

"Vậy giờ anh nói cho em biết đi, lúc đầu tại sao chiếc váy lại bị bẩn?"

 

"Em muốn biết?"

 

"Ừm, em muốn biết."

 

Châu Cận Tây bế tôi lên, để tôi ngồi vào lòng anh.

 

Chiếc váy hơi ôm nên tôi chỉ có thể ngồi nghiêng trên đùi anh.

 

Anh ôm eo tôi, cúi đầu hôn tôi.

 

“Vì quá nhớ em nên mới làm bẩn váy của em.”

 

"Tại sao nhớ em mà lại làm bẩn váy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận