Chuyện tình của Sơ Đường
Chương 1
1
Lúc tôi gọi điện thoại video cho Tống Kỳ An.
Anh ta đang chơi bida với mấy người bạn ở quán bida trước cổng trường.
Chiếc điện thoại bị vứt chỏng chơ trên bàn trà liên tục đổ chuông.
Anh ta dường như không nghe thấy gì, thậm chí còn không buồn liếc mắt.
Lâm Anh đứng bên cạnh anh ta bĩu môi: "Bạn gái anh phiền thiệt sự.”
“Mới được mấy ngày yên ổn, giờ lại gọi tới kiểm tra, thiếu lòng tin vào anh đến vậy sao?”
Qua khe cửa, tôi bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Anh.
Cô ta dựa người vào bàn bi-a, mũi giày như có như không cọ cọ vào quần thể thao của Tống Kỳ An.
Tống Kỳ An khẽ ‘xùy’ một tiếng, đưa tay lên xoa đầu cô ta.
"Bớt nhắc cô ta đi, em biết rõ tôi chán ghét cô ta mà."
"Chán ghét gì chứ? Con nhà người ta vừa xinh đẹp lại dịu dàng, trong lòng lại chỉ có mình anh, ngoài kia biết bao nhiêu người hâm mộ mà không được kia kìa.”
Tống Kỳ An thờ ơ bôi lơ lên đầu cơ bida.
Vẻ mặt của anh ta hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn: "Ngưỡng mộ cái rắm."
"Chán nhất là kiểu gái ngoan như thế."
"Đã bảo anh chia tay đi rồi mà."
Người Lâm Anh hệt như không có xương dựa vào vai anh ta: “Lại không nỡ.”
"Đứng yên đi, đừng có ở đó cọ lung tung vào người tôi."
Tống Kỳ An miệng thì nói chuyện ghét bỏ nhưng lại không hề đẩy cô ta ra.
Tôi cất điện thoại vào túi, không tiếp tục gọi nữa.
Cũng không đẩy cửa đi vào để hỏi cho ra lẽ.
Dù là chính mắt tôi chứng kiến sự mập mờ giữa bọn họ.
Nhưng nỗi đau trong lòng cũng chỉ là âm ỉ và tê dại.
Lâm Anh là bạn thời thơ ấu của Tống Kỳ An.
Cũng là cô gái duy nhất trong nhóm bạn của anh ta.
Có thể nói là sự tồn tại không khác gì mặt trăng giữa một bầu trời sao vậy.
Ngay từ ngày đầu tiên tôi và Tống Kỳ An chính thức hẹn hò.
Cô ta đã luôn coi tôi như cái gai trong mắt.
Mà giữa tôi và Lâm Anh.
Tống Kỳ An sẽ luôn thiên vị cô ta hơn.
Một tuần trước, vì Lâm Anh cố ý uống chung ly nước với Tống Kỳ An.
Trong lúc ăn lẩu, hai người còn cùng nếm thử đồ ăn của nhau.
Khiến tôi không khỏi tỏ ra khó chịu.
Lâm Anh lúc đó đã tủi thân bật khóc.
Tống Kỳ An nổi điên với tôi: "Tiết Lê, nếu em còn tiếp tục gây chuyện vô lý như vậy thì chia tay quách đi."
Nói xong anh ta vung tay bỏ đi, Lâm Anh lại lau nước mắt rồi nhìn tôi mỉa mai.
“Nếu giữa chúng tôi thật sự có chuyện gì thì liệu còn chỗ cho cô xía vào sao?”
“Đồ đàn bà nhỏ nhen, chơi không vô, chán c.h.ế.t.”
2
Sau cái hôm chia tay không mấy vui vẻ kia, suốt một tuần liền tôi và Tống Kỳ An không liên lạc gì với nhau.
Sở dĩ hôm nay tôi tìm đến quán bida.
Cũng là do dì Tống nhờ tôi đưa thuốc đến cho anh ta.
Vốn dĩ tôi tưởng là do anh ta và Lâm Anh đã quá quen thuộc nên mới có cảm giác không còn ranh giới.
Nhưng xem ra là do tôi đã quá ngây thơ.
Lúc đang định quay người rời đi.
Lâm Anh lại đột nhiên lên tiếng: "Tống Kỳ An, rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì vậy?"
"Nghĩ gì là nghĩ gì?"
“Anh và Tiết Lê đó, còn tính chơi đùa với cô ta tới khi nào?”
"Đợi chán rồi tính."
“Vậy mà còn chưa chán nữa à?”
Một lúc lâu sau, Tống Kỳ An mới ‘ừ’ một tiếng.
Lâm Anh tựa hồ có chút khó chịu: "Được thôi, vậy em cũng có chuyện này muốn nói."
"Em nói đi."
"Giới thiệu Châu Cận Tây, bạn cùng phòng của anh cho em đi."
"Em thấy anh ta khá bảnh trai đó, hơn nữa, kiểu con trai mặt lạnh như tiền, không thèm đếm xỉa gì đến em như anh ta đúng chuẩn gu của em luôn."
Tống Kỳ An cười châm chọc: "Khuyên em bỏ ý định đó đi."
"Để đến khi bị từ chối khỏi phải xấu hổ."
"Sao anh biết anh ta sẽ từ chối? Lỡ như em vừa đúng là kiểu anh ta thích thì sao?"
“Nghĩ đi đâu vậy, Châu Cận Tây không thích kiểu gái hư như em đâu.”