Chuyện tình của Sơ Đường
Chương 4
12
Mấy hôm trước, tôi đã nhắn tin chia tay với Tống Kỳ An.
Anh ta cứ nghĩ tôi vì ghen tuông với Lâm Anh nên chẳng mấy để tâm.
Tôi không giải thích nhiều.
Tôi cũng đã chính thức hẹn hò với Châu Cận Tây.
Nhưng tạm thời vẫn còn là bí mật, chưa được công khai.
Anh vì vậy mà rất bất mãn, chiến tranh lạnh với tôi suốt một tiếng lẻ ba phút.
Rồi gọi cho tôi.
"Tiết Lê, anh có thể làm bạn trai bí mật của em."
"Nhưng em phải cho anh một lý do chính đáng."
Tôi cười với cái điện thoại: “Không có lý do.”
"Nhưng mà, nửa tiếng nữa hẹn gặp anh hồ nhân tạo nhé."
Châu Cận Tây phút chốc đã bị tôi dỗ ngọt.
Tôi cúp máy.
Liền thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng Tống Kỳ An lại gọi điện đến.
Tôi vẫn như cũ không trả lời cũng không ngắt máy.
Thu dọn đồ đạc xong, tôi xuống lầu, ra khỏi ký túc xá.
Nhưng không ngờ lại đụng phải Tống Kỳ An đang đứng ở tầng dưới.
Vừa nhìn thấy tôi, hai mắt anh ta như sáng lên: "Tiết Lê."
Tôi liếc nhìn anh ta nhưng cũng không có ý dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước.
"Vẫn còn giận à."
Tống Kỳ An đuổi theo: "Đã nói với em rồi, anh và Lâm Anh chỉ là bạn hồi nhỏ thôi, thật sự không có gì mà."
"Tống Kỳ An, tôi cũng đã nói với anh rồi, chúng ta chia tay."
"Anh không đồng ý."
Anh ta mỉa mai cười lạnh: “Hơn nữa, Tiết Lê, em lấy tư cách gì mà đòi chia tay với anh?”
Tôi khựng lại bước chân, vào đêm cuối hè mà tôi thấy lòng bàn chân mình lạnh toát.
“Em quên lời mẹ em dặn rồi à?”
"Bà ấy muốn em ở bên cạnh tôi, ngoan ngoãn nghe lời anh."
"Anh muốn hẹn hò với em thì em bắt buộc phải ở bên cạnh anh, anh muốn chia tay thì mới được chia tay."
"Dù sao nhà em nợ nhà anh nhiều như vậy, yêu cầu như vậy cũng đâu có quá đáng nhỉ."
Đầu ngón tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, hốc mắt dần đau nhức.
Mẹ tôi từng giúp việc trong nhà họ Tống vài năm.
Sau đó, bố tôi không may bị tai nạn qua đời.
Là Tống gia đã giúp đỡ tiền viện phí và tổ chức đám tang.
Mẹ tôi vì vậy mà rất biết ơn.
Đừng nói là Tống Kỳ An muốn tôi làm bạn gái anh ta.
Cho dù không danh không phận, hay thậm chí bán cho anh ta, mẹ tôi cũng không có nửa lời từ chối.
Chuyện tôi đề nghị chia tay, mẹ tôi chưa biết.
Bà mà biết được sợ rằng sẽ lại khóc lóc, làm loạn đòi treo cổ tự tử không chừng.
Cách tốt nhất là khiến cho Tống Kỳ An chủ động đá tôi.
Nhưng hiện tại xem ra, anh ta đối với Lâm Anh cũng chỉ là sự hứng thú nhất thời mà thôi.
Hơn nữa hiện tại cũng chẳng có cô gái nào khiến anh ta yêu thích hơn.
"Được rồi, từ giờ anh sẽ giữ khoảng cách với Lâm Anh."
Tống Kỳ An cố nắm tay tôi nhưng bị tôi hất ra.
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: "Tiết Lê, đừng có không biết điều như vậy."
Tôi sợ anh ta mà động tay động chân thì người chịu thiệt chỉ có bản thân mình.
Cho dù thực sự muốn làm lớn chuyện thì cũng phải chọn ở một nơi đông người.
Tôi không muốn bản thân chịu thiệt thòi vì tên cặn bã này.
Tôi cố nén cơn giận nói: “Tôi muốn một mình ra bờ hồ yên tĩnh một lát, suy nghĩ kỹ chuyện của chúng ta.”
"Nghĩ thông rồi sẽ liên lạc với anh."
Ánh mắt anh ta âm u vô định, một lúc sau mới nói: “Được, cho em thêm một đêm để suy nghĩ.”
13
Tống Kỳ An nhìn Tiết Lê đi xa.