Chuyện tình của Sơ Đường
Chương 3
9
Tôi vô thức lắc đầu, cảm thấy sau tai nóng bừng.
"Làm sao tôi biết được? Tôi có phải là anh đâu."
"Có lẽ là tại anh có sở thích biến thái."
"Hoặc là……anh có tình cảm với em?"
Còn chưa nói hết câu, Châu Cận Tây đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo đến trước mặt anh.
Ngón tay anh thoang thoảng mùi hăng hăng của thuốc mỡ ngải cứu.
Trên người anh còn có mùi thơm thanh khiết của gỗ hoàn toàn khác với mùi t.h.u.ố.c lá xen lẫn với rượu trên người Tống Kỳ An.
Đầu tôi có chút choáng váng.
Trong cơn choáng váng đó, Châu Cận Tây cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi tôi.
"Châu Cận Tây…"
Vừa lên tiếng gọi tên anh.
Âm thanh phía sau đã bị nụ hôn sâu nuốt chửng.
Anh đẩy tôi tới dưới gốc cây.
Lưng tôi không chạm vào thân cây như dự kiến mà được lòng bàn tay anh đỡ lấy.
Viền váy của tôi lướt qua gấu quần anh.
Chỗ bị muỗi cắn khi nãy lại bắt đầu ngứa râm ran.
Tôi không nhịn được xoa xoa bắp chân của mình.
Nụ hôn sâu đến mức tôi tưởng chừng như dưỡng khí trong người mình đã bị rút cạn.
Đôi chân cũng mềm nhũn.
Châu Cận Tây cúi đầu, vén lại những sợi tóc bay loạn ra sau tai tôi.
Vành tai bị anh cắn mút trêu đùa khiến tôi không kiềm được tiếng nỉ non.
Nhưng tiếng kêu cũng bị nụ hôn của anh hút lấy.
Đột nhiên gần đó vang lên giọng nói nhão nhẹt của Lâm Anh: “Tống Kỳ An, chúng ta cũng thử ở đây xem sao đi?”
"Em điên rồi à, đây là trường học……"
"Sợ gì chứ? Ở kia không phải cũng có một cặp à?"
Ánh mắt của Tống Kỳ An quét qua làm tôi giật b.ắ.n mình.
Tôi vô thức nhắm chặt mắt lại, cả người nép sát vào vòng tay của Châu Cận Tây.
Anh cúi đầu, tựa cằm lên cổ tôi, cất giọng trầm khàn:
"Tiết Lê, đừng sợ."
Nhưng đúng lúc này, Tống Kỳ An đột nhiên lên tiếng: "Mẹ k.i.ế.p, tên con trai kia sao giống Châu Cận Tây thế?"
10
Toàn thân tôi run rẩy.
Bàn tay đang nắm lấy tay áo anh càng thêm siết chặt.
Tim tôi đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c đến nơi vậy.
Lòng bàn tay nóng ran của Châu Cận Tây ôm lấy gáy tôi.
Nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.
Nhưng tôi vẫn vô cùng căng thẳng.
"Không thể nào, sao có thể là Châu Cận Tây chứ?"
Giọng nói của Lâm Anh đầy vẻ khó tin.
"Không phải anh nói anh ta suốt ngày thanh tâm quả dục không khác gì thầy chùa sao?"
"Giống thầy chùa thôi, đâu phải thực sự xuống tóc đi tu đâu."
"Em không tin."
Lâm Anh tựa hồ có chút kích động: “Em chưa từng nghe nói Châu Cận Tây thích ai cả.”
“Hai năm qua cũng chẳng có đứa con gái nào dám theo đuổi anh ta.”