Chúng ta sống sót qua tận thế
02.
Vừa bước vào cửa hàng, tôi đặt lên bàn một bao t.h.u.ố.c lá Kim Ngọc Lan.
Anh Lưu cầm lấy, cười: “Chú mày lúc nào cũng khách sáo thế! Lại đây, ngồi xuống uống chén trà.”
Tôi nhấp một ngụm trà, rồi hỏi: “Anh Lưu, sao chỗ anh hôm nay ít khách thế?”
Anh ấy thở dài: “Người làm đều ra ngoài cả rồi. Đợt này đúng là kỳ quái, đơn hàng nhiều đến mức không biết ngày đêm nhưng giờ thì thiếu nguyên liệu, không nhận thêm được việc mới, khách cũng ít dần.”
Tôi an ủi: “Mệt mà có tiền thì tránh sao? Cả hai chúng ta đều làm việc cật lực chẳng phải để gia đình sống ấm no hay sao? Mà anh đang làm gì mà bận thế?”
Anh Lưu đáp: “Toàn những ông có tiền yêu cầu, tôi cũng chẳng hiểu nổi. Nhà họ vốn rất ổn vậy mà cứ nằng nặc thêm lớp giữ nhiệt. Gần đây cả chợ vật liệu xây dựng đều hết hàng, các xưởng cũng không còn nguyên liệu để giao.”
Tôi thấy kỳ lạ: “Sao lại có nhu cầu nhiều thế? Anh không hỏi mấy chủ nhà xem chuyện gì à?”
Anh ấy nhún vai: “Họ bảo năm ngoái mùa đông gió lùa lạnh lắm. Có nhà còn làm thêm cửa sổ dày hơn, lại còn yêu cầu chống thấm, kín tuyệt đối.”
Tôi nhíu mày: “Anh Lưu, anh không thấy chuyện này hơi bất thường sao?”
Anh ấy cười xòa: “Có gì đâu mà bất thường? Mấy ông có tiền nhiều khi chẳng biết tiêu vào đâu! Nói thật, họ thích thì họ làm thôi. À, cậu đến tìm tôi có việc gì?”
Lúc này tôi mới nhớ ra mục đích chính: “Khụ, nhà em mùa đông cũng lạnh quá nên em tính làm thêm lớp giữ nhiệt, thay cửa sổ này nọ.”
“Nhà cậu thì khỏi lo, lát nữa tôi cử người đến khảo sát. Làm theo nhu cầu thực tế thôi.”
Nhưng tôi thắc mắc: “Không phải anh bảo vật liệu xây dựng hết hàng sao?”
Anh Lưu cười: “Những nhà giàu đó đòi vật liệu chịu nhiệt độ thấp tới -60℃, -70℃ nên toàn đồ cao cấp. Dân thường như chúng ta thì cần gì đến những thứ xa xỉ ấy.”
Tôi lại hỏi: “Năm ngoái nơi này lạnh nhất cũng chỉ -20℃, sao họ lại cần vật liệu chịu nhiệt độ thấp thế?”
Anh Lưu cười lớn: “Thì tôi đã nói rồi, họ tưởng nơi này là Nam Cực chắc! Chỉ có tiền mới đốt được như vậy thôi. Để tôi cho người qua khảo sát rồi làm cái gì thực tế là được.”
“Được rồi, tôi chờ tin anh.” Tôi gật đầu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Buổi chiều, tôi quyết định đến thăm vài khu biệt thự lớn để tìm hiểu.
Dọc đường, tôi thấy không ít khu biệt thự đang gia cố tường rào, có nơi đã hoàn thiện, nhìn rất kiên cố.
Bên ngoài, xe tải vận chuyển nhu yếu phẩm ra vào không ngừng.
Cảnh tượng bận rộn này khiến tôi càng thêm nghi ngờ.
Khi đi ngang qua một khu biệt thự xa hoa, tôi phát hiện trên mặt đường có rất nhiều bột màu đen.
Tò mò, tôi dừng xe, bước xuống và kiểm tra.
Hóa ra đó là vụn than.
Thời nay, ngay cả ở nông thôn người ta cũng dần từ bỏ việc đốt than đá. Vậy mà những khu biệt thự xa hoa này lại mua than đá với số lượng lớn?