CHÚC QUÂN QUY

Chương 4

Đã nói rằng sẽ không bao giờ mặc lại bộ hỷ phục đó, có lẽ từ nay về sau cũng không còn lý do để gặp lại Thẩm Hạc Niên nữa.

Trong lúc lòng rối bời, ta nghĩ đến Mạnh Chiêu. Ta bỗng muốn hỏi hắn một câu.

Ta ngồi bên mộ của Mạnh Chiêu, hái một bông cúc dại để bói.

Nếu là số lẻ, chuyện với Thẩm Hạc Niên ta sẽ… nghĩ lại.

Nếu là số chẵn, ta sẽ không nghĩ nữa, chuyên tâm thủ tiết cho Mạnh Chiêu.

Đếm đến số chẵn, chỉ còn lại một cọng hoa trơ trọi.

… Cọng hoa, có tính không nhỉ?

Khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh xuất hiện, ta vẫn chưa nghĩ ra nên tính như thế nào. Lúc này, có người từ phía sau ôm lấy ta, như ôm một báu vật đã mất nay tìm lại được.

Người đó như vừa trải qua một chặng đường dài, nên hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy ta, đôi môi và mũi cũng lạnh:

“A Nhược, ta về rồi.”

Hóa ra là Mạnh Chiêu.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, như thể đang mơ.

Thấy ta ngây người, Mạnh Chiêu cười, nâng khuôn mặt ta lên và nhẹ nhàng hôn một cái lên má:

“Sao vậy, A Nhược? Ta bình an trở về, nàng vui đến ngẩn ngơ rồi à?”

Ta không biết vì sao, khi thấy hắn trở về, ta lại không có niềm vui sướng như mình từng nghĩ.

Chẳng lẽ, như hắn nói, ta vui đến mức hóa ngốc rồi?

Cả đêm không ngủ, cơ thể nóng lạnh xen kẽ, ta dường như bị cảm lạnh, đầu óc và cơ thể đều mơ hồ.

Ta để mặc Mạnh Chiêu kéo mình, chân không chạm đất mà quay về nhà. Ta cũng để mặc hắn nắm lấy tay mình, cẩn thận xem xét vết thương.

Ta thậm chí để mặc hắn nói với vẻ hân hoan rằng hôn lễ sẽ diễn ra sau năm ngày nữa.

Mạnh Chiêu chìm đắm trong niềm vui sướng được thành thân với ta, đến mức hắn không nhận ra ta đang sốt nhẹ và người đầy mệt mỏi.

Bệnh đến bất ngờ, ta không còn sức để nghĩ ngợi nhiều điều.

Ví dụ như, tại sao hắn biết mộ phần kia nằm ở đâu? Làm sao hắn biết ta có vết thương trên tay?

Không giống như sự do dự kéo dài năm năm qua, lần này Mạnh Chiêu dường như không muốn chần chừ thêm một ngày nào nữa.

Còn ta, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, chưa kịp hỏi rõ ràng, đã bị ép làm tân nương của hắn.

Ta không thể nói rõ điều gì không đúng, chỉ cảm thấy mọi thứ đều không vừa lòng.

Kiểu dáng trên tấm khăn che mặt quá sặc sỡ, đường may trên đôi giày cưới quá thô.

Mạnh Chiêu không tỏ ra mất kiên nhẫn chút nào, hắn chi tiền rất nhiều để sửa lại mọi thứ, đến mức ta không thể tìm ra lỗi nào nữa.

Ngày xuất giá, trời u ám.

Ta cứ nghĩ đến Thẩm đại nhân.

Ta đi như vậy, liệu bà Lưu Tam có cười nhạo y không?

Không đâu, bà ta làm sao dám chê cười Thẩm đại nhân chứ.

Cha của Thẩm đại nhân có tức giận vì bị y lừa dối không?

Không đâu, giữa cha con làm gì có thù oán qua đêm.

Qua lớp khăn che mặt lờ mờ, ta đếm số đôi nến long phụng trên bàn là số chẵn.

Số răng của chiếc lược trắng đầu, số nhánh của cây trâm như ý cũng là số chẵn.

Ngay cả những tua rua trên khăn che mặt, cũng là số chẵn.

Ta không tìm được một lý do nào để thoái thác.

Khi pháo cưới nổ vang bên ngoài, tuyết cũng bắt đầu rơi lác đác.

Ta yêu quý bộ hỷ phục này nhất, tuyết sẽ làm ướt nó, vì vậy hôm nay không nên xuất giá.

Ta giật khăn che mặt xuống, tháo mũ phượng ra, vén váy lên và bỏ chạy.

Trong phòng, mọi người bận rộn tìm kiếm ta, hỗn loạn cả lên.

Thấy đám người đi về phía sân sau, ta hoảng hốt không biết chạy đi đâu. Đột nhiên, ta nghe thấy một giọng nói từ sau tường:

A Nhược cô nương, bên này.”

Là Triệu Khâm.

Huynh ấy kéo ta trèo qua tường viện và lên xe ngựa.

Huynh ấy hỏi ta muốn đi đâu, ta suy nghĩ rất nhiều.

Về nhà, không tránh được Mạnh Chiêu tìm đến.

Đến chỗ Thẩm đại nhân, ta cũng không tiện làm phiền nữa.

Đều là tại trận tuyết này khiến lòng người rối loạn, làm ta không biết đi đâu.

Tựa vào góc xe, Triệu Khâm nhìn ra bệnh khí và sự mệt mỏi trên mặt ta, liền nhẹ nhàng thúc ngựa:

“Vậy A Nhược cô nương cứ nghỉ ngơi đi, để mặc nó chạy đến đâu thì đến.”

Xe ngựa chạy trong gió tuyết, Triệu Khâm xin lỗi ta, sau đó kể rất nhiều chuyện.

Những chuyện mà gần đây Mạnh Chiêu đã giấu ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận