CHÚC QUÂN QUY
Chương 2
"Mạnh huynh, huynh nói xem cô thanh mai trúc mã nhà huynh nhìn yếu đuối mỏng manh thế mà lại cứng đầu như vậy?"
Trong Minh Nguyệt Lâu ở Túc Thành, Triệu Khâm phả ra hơi rượu, cảm thán:
"Vì giúp huynh lấy được hôn thư, huynh đệ chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi.
Ban đầu, chúng ta nói với cô nương ấy rằng huynh mất tích, khuyên nàng ấy mau chóng tái giá, nhưng nàng ấy không nói lời nào, chỉ khóc suốt ba ngày.
Khóc đến mức mắt sưng như quả đào, rồi đến tìm ta. Chúng ta nghĩ nàng ấy đã nghĩ thông suốt, ai ngờ nàng lại bán hết trang sức, mặc một thân áo trắng, định đến Túc Châu để thu dọn t.h.i t.h.ể huynh, mang huynh về nhà.
Huynh nói xem, làm sao ta có thể để nàng ấy đi được? Thế là ta bảo rằng huynh đã bị cá nuốt x//ác, khuyên nàng ấy lập mộ áo quan, đặt hôn thư vào trong là được. Nhưng huynh đoán xem, nàng ấy làm gì?"
Câu nói dừng ở đây, khiến các ca kỹ ngừng tay trên đàn tỳ bà, các công tử cũng tò mò nghiêng người lên phía trước.
Mạnh Chiêu cười, ném một nắm táo khô về phía Triệu Khâm:
"Mau nói đi!"
Triệu Khâm cười hì hì né tránh, cố ý nghiêm mặt, làm ra vẻ nghiêm trọng:
"Khoan đã, Mạnh huynh, ở đây ta phải nói huynh một câu không phải.
Huynh có biết không, khi nghe tin huynh mất, cô nương nhà huynh đau lòng đến mức nào không? Không ăn không uống, eo lại gầy đi một vòng.
Thật là ‘nữ nhân mặc đồ tang thêm ba phần kiều diễm’, gầy đi mà trông như Tây Thi mắc bệnh vậy. Lúc nàng ấy khóc lóc cầu xin ta, suýt nữa ta đã mềm lòng. Ta nghĩ, Mạnh huynh, lòng huynh chẳng lẽ làm bằng đá?"
Một ca kỹ gan lớn, lanh lợi, tò mò hỏi:
"Nếu Mạnh đại nhân không muốn cưới nàng ấy, sao không đuổi nàng ấy đi, tránh để ngài bận lòng?"
Thật ra những năm qua, trì hoãn không thành thân, nói rằng ghét nàng ấy yếu đuối, ghét nàng ấy hay khóc, tất cả đều là cái cớ.
Không phải hắn không muốn cưới, mà là giờ đây đã leo lên được chức quan cao, hắn luôn nghĩ rằng cô nương bán rượu ấy vượt ngàn dặm xa xôi đến với hắn có lẽ là vì tham phú quý, chưa chắc đã thật lòng.
"Ta muốn thử lòng nàng ấy. Nếu nghe tin ta ch//ết, nàng ấy nguyện thủ tiết vì ta một năm, thì ta tin vào tấm lòng chân thành của nàng ấy, sẽ quay về thành thân với nàng."
"Mạnh huynh không sợ thử quá tay sao? Lỡ cô nương ấy giận huynh, chạy theo người khác thì sao?"
Mạnh Chiêu cười nhạt, tự tin mười phần:
"Nàng ấy sẽ không đâu!"
Họ đã bên nhau mười ba năm, từ thanh mai trúc mã đến giờ, trong lòng Giang Nhược chỉ có mình hắn.
Khi nghe tin hắn mất, Giang Nhược đã khóc đến mức ấy, nếu hắn còn sống trở về, nàng nhất định sẽ vui mừng đến rơi nước mắt, làm sao có thể giận hắn được?
Dù thật sự giận, hắn cùng lắm nhận lỗi, để nàng ấy đánh vài cái cho hả giận.