CHÚC QUÂN QUY
Chương 5
Tuyết đã liên tiếp rơi ba ngày, biển hiệu của quán rượu lại đung đưa trong gió.
Thời tiết thích hợp cho việc lên đường, trời đầy sao, ta thu xếp hành lý và thuê xe ngựa.
Thích hợp để chuyển nhà, ta tính toán số tiền tích cóp được, vừa đủ để về thuê một căn viện nhỏ ở nơi hẻo lánh.
Thích hợp để về quê, nơi này lạ lẫm, lại có nhiều chuyện buồn, nên ta không muốn ở lại.
Ngày trước, Mạnh Chiêu không thích ta lộ diện bán rượu, sợ hắn không vui, ta liền học cách nấu rượu.
Ta đã nghĩ kỹ, khi về đến Ngô Châu, ta sẽ mở một quán rượu, sống cuộc đời của chính mình.
Triệu Khâm giúp ta mang hành lý, nghĩ đến việc Mạnh Chiêu cũng gặp khó khăn:
"A Nhược, nếu hắn thấy cô nương không có ở đây, cứ đeo bám tìm cô nương thì sao?"
Ta nắm chặt gói hành lý, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Ừm... thì huynh cứ nói với hắn là ta đã ch//ết đi."
Sương đêm mờ ảo, không khí lạnh lẽo.
Trước khi lên đường, ta quay lại nhìn chiếc khóa cửa mới, bức tường cao mới xây, không thể nói là không cảm thấy buồn.
Nhưng trái tim ta quá rối bời, đến chính ta còn chưa nghĩ thông suốt.
Vì vậy không thể tùy tiện gật đầu, không thể để trái tim mình và trái tim người khác đều bị tổn thương.
Mặc dù đã nghĩ thông lý do, nhưng ta vẫn muốn khóc.
Ta cúi đầu, lén lau nước mắt.
Bỗng nhiên ta nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau.
Ta ngạc nhiên, vén rèm xe ngựa lên nhìn lại, thì là Thẩm Hạc Niên.
Trong làn sương đêm, y vội vã chạy đến, góc áo và chân mày đều đầy sương.
"Thẩm... Thẩm đại nhân, sao ngài lại đến đây?"
Y chạy vội quá, lau mồ hôi trên trán rồi cười nói:
"Ta cũng đi Ngô Châu, vừa hay thuận đường."
Thấy ta nghi ngờ, Tần Hạc Niên vội giải thích:
"Đã nửa năm trước ta khuyên Mạnh Chiêu cưới nàng, thấy hắn về chuẩn bị hôn sự, ta đã thất vọng phần nào.
Sau đó, ba tháng trước ta gặp thầy, thầy nói ở Ngô Châu có một vị trí trống, gửi cho ta một tờ chiếu thư.
Không ngờ thật trùng hợp, A Nhược nàng là người Ngô Châu."
Triệu Khâm lại không khách khí:
"Không trùng hợp đâu, Thẩm đại nhân, ngài biết rõ A Nhược là người Ngô Châu mà!
Ngài rõ ràng sợ Hoài Châu quá xa, sợ nàng khóc mà không có ai cho mượn khăn."