10.
“Về sau có thể liên hệ với thư ký của tôi.”
Tôi đưa thông tin liên lạc của thư ký cho nhân viên phục vụ rồi quay lại ngồi xuống chỗ cũ. Mọi người ai nấy đều có biểu cảm khác nhau.
Có người lên tiếng xác nhận: “Hứa Trì, cậu mua chiếc xe đạp năm mươi tám vạn thật à?”
Lại có kẻ thì thầm bàn tán: “Không phải là ảnh ghép đấy chứ?”
Tôi nói: “Bạn bè tặng đó.”
Người hỏi thở phào một hơi: “Tôi biết ngay mà! Sao có thể là cậu tự mua được!”
Nói xong, hắn thấy mình hơi lỡ lời, bèn chống chế cho có lệ: “Tôi không phải nói là cậu không mua nổi, ý tôi là… món này không đáng tiền!”
“Chắc là mấy người gộp tiền lại mua cho cậu chứ gì?”
“Ra là vậy à, tụi tôi còn tưởng Hứa Trì phát tài rồi chứ, ha ha!”
Chỉ có cô bạn vừa rồi đứng ra nói giúp tôi khẽ thì thào một câu:
“Năm mươi tám người góp tiền thì cũng phải mỗi người một vạn…”
Nhưng chẳng ai để ý. Món ăn rất nhanh đã được dọn lên đầy đủ, trong phòng riêng bắt đầu có người nhận anh em, ồn ào náo nhiệt, khói thuốc mịt mù, hỗn tạp vô cùng. Tôi ra ngoài hít thở chút khí trời.
Khi tôi đang đứng bên lề đường ngắm trăng, bên cạnh chợt có thêm một người. Là Lục Trình Phóng. Hắn ra ngoài hút thuốc.
Sau ngần ấy năm, hắn gọi tên tôi: “Hứa Trì.”
“Chúng ta hình như, đã rất lâu rồi không liên lạc.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Dù sao thì khi đó, hắn cũng xóa tôi khỏi toàn bộ nền tảng mạng xã hội rồi mà.
Lục Trình Phóng nói tiếp: “Thật ra, tôi từng để lại bình luận cho em trên ứng dụng nghe nhạc.”
“Dưới bài hát mà khi xưa chúng ta hay nghe cùng nhau.”
Tôi đã chẳng nhớ nổi đó là bài nào. Hắn hình như cũng uống không ít, vậy nên mới nổi hứng hoài niệm chuyện cũ.
Tôi lễ độ mỉm cười: “Sau này tôi không có nhiều thời gian để nghe nhạc.”
Lục Trình Phóng cụp mắt liếc nhìn tôi một cái, khoé môi cười có chút bất lực, như thể đang nghĩ tôi cứng đầu không chịu nhận thua.
“Em đấy, vẫn như trước kia, sĩ diện c.h.ế.t đi được, lúc nào cũng phải tranh phần thắng ở lời nói.”
“Ngày đó em cũng thế, nếu chịu mềm giọng cầu xin một câu, biết đâu chúng ta đã không chia tay.”
Tôi: “……”
Hắn nói tiếp:
“Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã nghĩ em khác hẳn với tất cả những cô gái tôi từng gặp từ bé đến giờ.”
"Các cô gái kia vừa yếu đuối lại vừa bướng bỉnh, thích hàng hiệu, tiêu tiền như nước."
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chọn cưới một cô gái như thế. Tôi có chút không hiểu nổi hắn. Chớp mắt, tôi liền hiểu ra. Bởi vì hắn cũng là một người như vậy, chỉ là khác giới tính mà thôi.
Mỗi người đều có tính cách riêng của mình, không liên quan đúng sai. Chỉ là khi lớn lên trong môi trường như vậy, tiếp xúc với nhiều thứ quá sớm thì thật khó để chống lại sự cám dỗ của vật chất. Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong tính cách của họ.
Những năm qua, trong đội của tôi có người đến từ khắp mọi miền. Mỗi vùng miền lại có nét tính cách riêng, mang theo màu sắc bản địa, nhưng cuối cùng điều họ thể hiện vẫn là chính bản thân họ.
Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ Lục Trình Phóng không phải muốn bàn luận chuyện này với tôi. Hắn hạ thấp giọng, mang theo chút khàn khàn quyến rũ, mở miệng nói:
"Hứa Trì, những năm qua em có từng nghĩ đến tôi không?"
"Nếu chúng ta không chia tay, bây giờ sẽ ra sao nhỉ?"
Là ác mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-sau-cuoc-tinh-dai/7-het.html.]
Tôi không đáp lại, chỉ cười rồi nói: "Vợ anh xinh lắm."
Lục Trình Phóng cười khổ một tiếng: "Hứa Trì, em vẫn còn trách tôi à."
Tôi nghĩ chắc hắn đã say đến mức không hiểu được lời người khác nữa rồi.
"Em chỉ thấy cô ấy xinh, chứ đâu thấy cô ấy không biết nấu ăn, mấy năm nay nhà tôi chưa từng nổi lửa."
"Tôi toàn ăn ở công ty hoặc ăn uống bên ngoài, về nhà cũng không có cơm nóng mà ăn, nói ra người ta lại cười cợt."
"Rồi còn mấy món đồ chơi cô ấy sưu tầm, nuôi mèo xong thấy không dễ thương nữa là đem cho người khác, mấy năm nay đổi đi đổi lại đến năm sáu con rồi…"
Tôi chẳng muốn nghe thêm nữa, quay người rời đi. Hắn lập tức đuổi theo, nói sau lưng tôi:
"Em đừng cứng đầu nữa!"
"Tôi biết mà, em chưa từng quên tôi, đến giờ vẫn chưa kết hôn."
Tôi câm nín cả hồi lâu. Đâu phải hắn còn tình cảm với tôi, mà chỉ đang không kìm được muốn tìm lại cảm giác ưu việt từ tôi. Hắn nghĩ, người phụ nữ này sau khi chia tay với tôi thì tổn thương đến mức không thể yêu người nào khác. Vì cô ta không tìm được người đàn ông nào tốt hơn tôi.
Thật buồn cười.
Tôi vừa bước vào phòng bao thì Lục Trình Phóng cũng vội vàng theo sau. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua eo tôi như thể vô tình. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm né "bàn tay hư" trên bàn rượu, tôi dám chắc là hắn cố ý. Tôi còn chưa kịp làm gì thì cô bạn học lúc nãy nhắc đến Tưởng Tồn Dã đã hào hứng rút điện thoại ra, chiếu phần phát sóng trực tiếp lên màn hình ti vi trong phòng.
"Mau xem idol của tớ đây, đẹp trai hơn cả mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí!"
Trên màn hình, Tưởng Tồn Dã mặc vest chỉn chu, cúc áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng. Ngoại hình anh ấy vượt qua thử thách của ống kính. Sau khi trả lời các câu hỏi chuyên môn, có một phóng viên nói đùa bằng tiếng Trung:
"Nghe nói Tưởng tiên sinh đã kết hôn rồi? Không biết có tiện tiết lộ một chút không…"
Cô ấy chưa nói xong thì Tưởng Tồn Dã đã vội vàng trả lời: "Tiện!"
Đôi mắt anh sáng lên như thể đã chờ đợi câu hỏi này rất lâu rồi. Anh vội vàng nói:
"Vợ ơi, em có đang xem phát sóng trực tiếp không?"
"Anh đoán chắc là em không xem đâu, vì giờ này chắc em đang đi họp lớp."
"Nhưng không sao, đợi anh về sẽ chiếu lại đoạn này cho em xem!"
Nói rồi, anh giơ tay tạo dáng trái tim mà anh cho là rất ngầu, sau đó dịu dàng nói:
"Anh yêu em, Hứa Trì!"
11.
Lúc rời đi, tôi không đi xe đạp. Chiếc xe đạp đã được đem đi sửa.
Tài xế lái chiếc Maybach đến đón tôi. Ngoài cửa sổ xe, nét mặt của các bạn học cũ vô cùng đặc sắc. Đặc biệt là Lục Trình Phóng, mặt hắn lúc xanh, lúc đen, lại lúc đỏ, chẳng khác gì một bảng pha màu.
Về sau, trong số những người đó, có không ít người đã thử liên lạc lại với tôi. Nhưng đều bị thư ký của tôi chặn lại. Cô ấy trả lời một cách thuần thục:
“Ồ ồ ồ, tuy ngài không có hẹn trước nhưng ngài là bạn học cũ của Tổng giám đốc Hứa chúng tôi à.”
“Được ạ, được ạ, tôi sẽ sắp xếp ngài vào kênh hẹn đặc biệt cho bạn học cũ, trước ngài vẫn còn vài trăm người nữa, mong ngài kiên nhẫn chờ đợi nhé.”
Có lần, tôi đi ngang qua phòng thư ký.
"Còn nhỏ tuổi mà không có tí lòng tốt nào hết!"
"Cần hết!" CCô ấy tỏ ra ngạc nhiên một cách phóng đại, nói:
"Gì cơ, ngài là bạn trai cũ của Tổng giám đốc Hứa nhà chúng tôi ư?"
"Vậy có lẽ trước khi gặp được Tổng giám đốc Hứa, ngài phải gặp Tổng giám đốc Tưởng của chúng tôi trước đấy ạ."
Tốt lắm.
Linh hoạt, tùy cơ ứng biến.
Tôi thưởng thêm cho cô ấy một khoản tiền thưởng.
Sau đó.
Lần nữa tôi gặp lại Lục Trình Phóng là khi ông chủ của công ty hắn tình cờ tham dự cùng một buổi tiệc rượu thương mại với tôi. Ông ta đến bắt chuyện với tôi, còn Lục Trình Phóng thì đi theo phía sau.
Nếu hắn không nhìn chằm chằm tôi suốt cả quá trình thì tôi thậm chí cũng chẳng nhận ra hắn.
[KẾT THÚC]