CHIA TAY SAU CUỘC TÌNH DÀI

1

Yêu nhau mười năm dài đằng đẵng.

Lục Trình Phóng đột ngột chia tay, sau đó kết hôn chớp nhoáng với một đàn em khóa dưới.

Tôi gần ba mươi tuổi, hết lần này đến lần khác bị từ chối khi đi xem mắt.

Năm năm sau, trong buổi họp lớp. Họ là một đôi vợ chồng trung lưu hào nhoáng, đi xe Mercedes, mặc đồ Arc’teryx*, xách túi LV.

Còn tôi đạp xe đến nơi, bị cô lập trong góc khuất không ai để ý.

Cho đến khi…

Một người lắm chuyện cố tình hỏi: “Hứa Trì, chồng cậu sao không tới vậy?”

Tôi mỉm cười đáp: “Anh ấy đi rung chuông sàn NASDAQ* rồi.”

(*) NASDAQ là Sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Khách mời rung chuông thường là những người sáng lập hoặc lãnh đạo của các công ty được niêm yết trên sàn giao dịch, vào dịp kỷ niệm các đợt IPO (lần đầu chào bán chứng khoán ra công chúng) hoặc các sự kiện quan trọng của công ty.

1.

Tôi quen Lục Trình Phóng vào năm nhất đại học. Vừa đặt chân tới thành phố xa lạ, tôi đã gặp một cặp vợ chồng già đứng trước cổng trường xin tiền về quê. Tôi từ chối, liền bị họ vừa đuổi theo sau vừa mắng chửi:

“Trẻ người mà chút lòng tốt cũng không có!”

“Đồ nghiệt súc không có lương tâm, sau này có thằng đàn ông nào dám lấy mày!”

Mặt tôi đỏ bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ đến run người. Đúng lúc ấy, Lục Trình Phóng xuất hiện. Một nhóm nam sinh trẻ trung náo nhiệt đi ngang qua, tuổi trẻ khí thế bừng bừng, lập tức đứng ra che chắn cho tôi.

Lục Trình Phóng là người nổi bật nhất trong số họ, vừa điển trai vừa phóng khoáng. Tay cầm bóng rổ hiệu Wilson, chân mang giày thể thao phiên bản giới hạn. Hắn nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều:

“Đàn em, em không sao chứ?”

Tất nhiên, rất nhanh sau đó hắn phát hiện ra tôi chẳng phải đàn em gì cả mà là cùng khóa với hắn. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn theo đuổi tôi. Chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau.

Hắn sinh ra trong một gia đình khá gỉa bản địa. Còn tôi từ một huyện nhỏ xa xôi lên thành phố học tập. Năm hai đại học, Lục Trình Phóng dẫn tôi về ra mắt bố mẹ. Tay tôi xách theo giỏ trái cây, căng thẳng đi phía sau hắn. Nhưng thật bất ngờ, mẹ hắn lại tỏ ra vô cùng thân thiện với tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lục Trình Phóng nháy mắt trêu đùa:

“Thấy chưa, anh đã bảo mẹ anh sẽ thích em mà.”

Tôi không giấu được niềm vui. Khi ấy, tôi không biết rằng mẹ hắn không phải thật sự thích tôi. Chỉ là vì Lục Trình Phóng là con trai. Yêu đương thôi mà, chẳng thiệt thòi gì cả.

Chúng tôi cứ thế yêu nhau từ năm nhất cho tới năm cuối Đại học.

Năm tốt nghiệp, bố mẹ tôi muốn tôi về quê. Nhưng ở quê thì không dễ tìm được việc tốt. Tôi kể điều đó cho Lục Trình Phóng nghe. Hắn hốt hoảng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Không được, em không thể trở về!”

“Nhưng mà cuộc sống ở đây tiêu tốn quá nhiều phí sinh hoạt, em không chắc mình trụ nổi.”

Hắn ôm chặt lấy tôi.

“Không sao cả, để anh bảo bố anh kiếm cho em một công việc nhẹ nhàng. Vấn đề tiền bạc đã có anh lo. Em chỉ cần làm Lục phu nhân là được rồi.”

Khoảnh khắc đó, mọi hoang mang bất an trong tôi đều tan biến. Tôi không thật sự cần cha hắn tìm việc giúp. Tôi chỉ muốn có một đường lui phòng khi bất trắc.

Ngành học của tôi dễ tìm việc hơn hắn.

Cuối cùng.

Lục Trình Phóng vào làm nhân sự ở công ty của bạn cha hắn. Còn tôi vượt qua bao vòng phỏng vấn, vào được một trong những công ty Internet hàng đầu làm quản lý sản phẩm.

Tôi ở lại thành phố này. Nhưng mỗi lần ngỡ rằng mọi thứ đã viên mãn hì hóa ra, đó vẫn chưa phải là kết thúc.

Thi đỗ thủ khoa trung học cũng không phải cái kết.

Đậu vào đại học danh tiếng vẫn chưa phải là đích đến.

Ở bên hắn chưa phải là trọn vẹn.

Bước vào lễ đường hôn nhân cũng không phải.

Thậm chí sinh con đẻ cái lại càng không phải.

 

2.

Về chuyện kết hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-sau-cuoc-tinh-dai/1.html.]

Năm thứ hai sau khi ra trường, bố mẹ bắt đầu giục giã, bảo tôi nên sớm để Lục Trình Phóng xác định rõ ràng mối quan hệ. Tôi rất ngại mở miệng, cảm thấy nếu chủ động nhắc tới thì chẳng khác gì đang sốt ruột gả cho người ta. Thế là chỉ dám đùa giỡn một câu.

Lục Trình Phóng đang chơi game, tay hơi khựng lại, nhưng vẫn giả vờ như chưa nghe thấy gì cả. Mẹ hắn thì vẫn rất dịu dàng, tử tế

nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện cưới hỏi.

Đến năm thứ tư sau khi tốt nghiệp, bạn cùng phòng đại học hỏi tôi Vì sao còn chưa cưới chồng?

Tôi tỏ vẻ thoải mái mà nói: "Còn trẻ mà, đâu phải vội vã chui vào nấm mồ tình yêu.”

Chớp mắt một cái đã tốt nghiệp được sáu năm. Cũng là năm thứ mười chúng tôi yêu nhau.

Vào ngày lễ Tình nhân. Tôi đặt chỗ tại một nhà hàng có không khí lãng mạn, ánh nến lung linh huyền ảo. Ăn được nửa bữa, tôi mỉm cười hỏi hắn:

"Chúng ta… có phải nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi không?"

Dưới ánh nến dịu dàng, ánh mắt vốn dịu dàng của Lục Trình Phóng bỗng trở nên lạnh lùng. Hắn nói:

"Ừ, để anh về nói lại với mẹ một chút."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, để tránh không khí có phần gượng gạo, tôi đành vội vàng chuyển chủ đề. Nhưng sau đó chẳng thấy động tĩnh gì nữa. Tôi hỏi qua vài lần thì hắn đều tỏ vẻ khó chịu.

Cuối cùng, trong một lần cãi nhau vì chuyện cỏn con, hắn buột miệng nói lời thật lòng:

"Hứa Trì, mẹ anh không đồng ý cho anh cưới em!"

Tôi sững sờ, nhưng trong lòng lại không ngạc nhiên như mình vẫn tưởng. Không khí lập tức im bặt. Lục Trình Phóng như chợt nhận ra bản thân vừa nói điều gì, nhưng hắn không định cứu vãn. Không nói thêm bất cứ điều gì nữa mà lấy điện thoại ra cắm cúi không để ý đến xung quanh.

Cơn giận trong tôi không bùng nổ như lửa mà dâng lên từng đợt như nước hồ lạnh lẽo, đè nén khiến người ta tê dại.

"Cho nên… ngay từ đầu, anh chưa từng có ý định cưới em đúng không?"

Lục Trình Phóng bực bội xoa mi tâm, vẻ mătk giống như muốn buông xuôi tất cả, hắn nói:

"Cứ tiếp tục như hiện tại không tốt sao? Sao cứ nhất định phải kết hôn chứ?"

"Chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn, có gì quan trọng đâu?"

"Hơn nữa, hiện giờ em đang trong giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, kết hôn rồi chẳng phải sẽ lại ảnh hưởng đến công việc sao…"

Toàn là những lời ngụy biện. Từng câu từng chữ đều là viện cớ.

Tôi cắt ngang lời hắn:

"Lục Trình Phóng, anh thật khiến người ta buồn nôn."

Người từng rất thân quen, giờ nhìn lại chỉ thấy xa lạ đến đáng sợ. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Lục Trình Phóng chưa bao giờ là người dễ mềm lòng. Cũng đã sớm không còn cảm thấy thương xót khi trông thấy tôi đầm đìa nước mắt.

Hắn lẩm bẩm chửi thề một câu rồi nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ:

"Hứa Trì, đừng làm như em yêu anh rồi chịu thiệt thòi nhiều lắm vậy."

"Chẳng phải em chỉ muốn tìm một người ở địa phương để kết hôn thôi sao? Ở đơn vị mẹ anh làm có biết bao cô gái tỉnh lẻ nghĩ giống như em vậy."

"Anh là giới hạn cao nhất em có thể với tới rồi, em sốt ruột như vậy, chẳng phải là sợ vuột mất anh sao?"

Hắn còn chưa nói hết, tôi đã quay người bỏ đi.

Tối đó, tôi qua nhà bạn ngủ. Sáng hôm sau, nhìn khuôn mặt sưng húp trong gương, tôi vội rửa mặt qua loa rồi đi làm.

Đã là người trưởng thành cả rồi, dù có đau lòng đến mấy cũng vẫn phải đi làm. Tôi với Lục Trình Phóng từng cãi nhau nhiều lần, nhưng lần nào rồi cũng sẽ làm hòa. Bạn bè nói lần này thật sự quá đáng,

không thể dễ dàng bỏ qua được.

Tôi chỉ vừa nhắn lại một chữ "Ừ", tin nhắn của Lục Trình Phóng đã được gửi đến ngay sau đó:

"Chuyện môn đăng hộ đối rất quan trọng."

"Hứa Trì, chúng ta chia tay đi."

Tôi suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận