CHIA TAY SAU CUỘC TÌNH DÀI

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Năm năm trước.

Thời điểm tôi từ chức, tôi mang theo hai cộng sự giỏi nhất trong phòng ban. Gây dựng sự nghiệp khó nhất ở bước đầu tiên. Tìm đúng hướng, sau đó hạ quyết tâm bước một bước kia.

Tôi gặp Tưởng Tồn Dã vào năm thứ hai trong hành trình khởi nghiệp của mình. Lúc đó anh ấy vừa mới du học về, không muốn kế thừa gia nghiệp, đi phỏng vấn khắp nơi nhưng đều bị từ chối.

Lý lịch quá hoàn hảo, yêu cầu tiền lương quá cao, nhưng kỹ năng thực chiến lại thua cả sinh viên mới ra trường trong nước. Nói chuyện thì nửa Anh nửa Trung, thoạt nhìn trông hơi màu mè.

Anh ấy bị loại ngay từ vòng phỏng vấn đầu tiên, thậm chí còn chưa gặp được sếp của công ty là tôi. Nhưng hôm đó, khi tôi tan làm muộn, thời điểm bước ra khỏi công ty lúc 12 giờ đêm, tôi đã thấy anh ấy.

Đêm khuya tĩnh lặng, đèn đường nhấp nháy. Anh ấy… đang chống đẩy dưới ánh đèn.

Tôi: “…”

Thấy tôi, anh ấy vội bật dậy, sải bước đi về phía tôi:

“Tổng giám đốc Hứa, tôi là Tưởng Tồn Dã, hôm nay có đến phỏng vấn ở công ty chị!”

“Tôi thấy định hướng phát triển của công ty rất hợp với mình, nếu không nhận tôi là tổn thất lớn của công ty chị đấy.”

Anh ấy không tìm được việc đều có nguyên nhân cả. Nhưng phải nói, mấy lời đó cũng không hẳn là sai, người đẹp trai đúng là dễ được tha thứ hơn một chút. Ít nhất thì… tôi đã không báo công an.

Tôi thuê nhà ngay sát công ty, đi bộ chưa đến 10 phút. Trên đường về, Tưởng Tồn Dã vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể về thành tích học tập, tài năng cùng mấy thứ mà anh ấy cho là "ưu điểm nổi bật".

Tôi thì đã mất ngủ nhiều ngày, đầu óc lúc đó chỉ cảm thấy anh ấy như con ruồi cứ mãi vo ve bên tai.

Đi qua con hẻm trong khu phố cũ, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hai tên say rượu đang vây lấy một cô gái chắc hẳn là người tan ca về muộn. Ánh mắt cầu cứu của cô gái hướng về phía chúng tôi.

Hai gã kia cũng nhận ra chúng tôi. Thấy tôi, mặt bọn chúng không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô lại. Nhưng khi nhìn sang Tưởng Tồn Dã, một tên bỗng buột miệng thốt lên một tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-sau-cuoc-tinh-dai/3.html.]

“Đệt…” 

Tôi vừa móc điện thoại định gọi cảnh sát thì sau lưng bất ngờ có một cái bóng đen lao vụt qua nhanh như một chú chó vô địch trong cuộc thi đua chó.

Hai gã say còn chưa kịp phản ứng đã bị Tưởng Tồn Dã dùng một chiêu quật ngã. Cô gái trẻ đứng bên cạnh nhìn Tưởng Tồn Dã bằng đôi mắt long lanh ánh sao, vừa ngưỡng mộ lại vừa biết ơn.

Và đúng ngay khoảnh khắc đó, tôi quyết định tuyển anh ấy. Không phải vì hành động nghĩa hiệp kia khiến tôi cảm động. Tôi đâu còn là cô sinh viên năm nhất mới chân ướt chân ráo lên thành phố lớn nữa.

Mà là… tôi nghĩ tới chuyện mỗi ngày mình đều phải đi qua con đường này để về nhà. Với lại, anh ấy đẹp trai mà, sau này còn có thể mang đi gặp nhà đầu tư.

Thời buổi bây giờ, không thiếu người chịu bỏ tiền chỉ vì một gương mặt đẹp như thế này đâu. Một người mà làm được những hai việc, thế thì có lý do gì để mà từ chối?

Vì vậy, tôi nói:

“Anh Tưởng, chào mừng anh gia nhập với đoàn đội của tôi.”

Trong mắt Tưởng Tồn Dã, ánh sáng bất ngờ hiện lên rực rỡ, hình như anh ấy nghĩ chính sự kiên trì của mình đã lay động được tôi. Tôi đoán không sai đâu. Rất lâu sau này, lúc anh ấy viết tự truyện, còn ghi lại thế này:

“Có chí thì nên, nước chảy đá mòn, cuối cùng thành công cưa đổ vợ!”

Lúc ấy, tôi tiếp lời với vẻ mặt hơi khó xử:

“Nhưng mà anh Tưởng à… như anh thấy đó, công ty tôi hiện đang ở giai đoạn khởi nghiệp, mức lương có thể sẽ không đạt được kỳ vọng của anh…”

Tưởng Tồn Dã vội vàng lắc đầu: “Không thành vấn đề… Ờ, mà… tám ngàn có được không?”

Tôi để lộ vẻ khó xử: “Chắc là… hơi khó, tôi còn phải bàn bạc lại đã.”

Tưởng Tồn Dã có vẻ hơi thất vọng. Nhưng hôm sau khi biết được có thể nhận được một vạn, anh ấy vui mừng như Tết đến, hào hứng tới làm việc ngay và luôn. Hoàn toàn quên mất lúc đầu bản thân đòi mức lương cao hơn nhiều.

Thế là, anh ấy chính thức trở thành nhân viên của tôi. Chúng tôi bắt đầu kề vai sát cánh, cùng nhau chiến đấu.

Mới đầu, mỗi lần tới công ty anh ấy đều ăn mặc chỉn chu, thời thượng, tóc được vuốt mousse bóng loáng, cằm cạo sạch sẽ, vest ba mảnh cắt may vừa vặn, trên người còn phảng phất mùi hương nước hoa nam dễ chịu.

Hình như là Creed Aventus. Nhìn chẳng khác nào đang đi trên sàn catwalk. Cũng giống như khi bạn mới ra trường, vẫn còn makeup để đi làm.

May mà không lâu sau, anh ấy cũng hòa nhập với phong cách “lôi thôi” của cả đoàn đội. Có lần chúng tôi tăng ca liền một tháng, đêm cuối cùng phải thức trắng ở công ty. Sáng hôm sau tôi vô tình bắt gặp Tưởng Tồn Dã đang ngồi véo cái bụng nhỏ, than thở “bụng sáu múi của tôi đâu rồi…”

Thấy tôi xuất hiện, anh ấy vội hóp bụng lại. Miễn cưỡng thì vẫn còn thấy sáu múi một chút.

Sau đó một thời gian dài, đêm nào anh ấy tan làm lúc 10 giờ cũng còn xách đồ đi đến phòng gym thêm một tiếng. Còn chuyện thân phận con nhà giàu của anh ấy bị lộ… là trong một lần tôi đi xã giao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận