3.
Sau một cuộc chia tay kiểu "rơi tự do". Tôi không kìm được mà lén xem hết tất cả các nền tảng mạng xã hội của Lục Trình Phóng. Tôi cố tìm ra bằng chứng cho thấy hắn vẫn còn yêu tôi. Nhưng không tìm thấy được bất cứ thứ gì.
Tôi cứ xem đi xem lại, cho đến khi hắn đăng một video ngắn, tag tôi vào. Hắn và một cô gái đang nắm tay nhau, đi dạo dưới ánh nắng chói chang. Tôi mở âm thanh lên, nghe thấy giọng mẹ hắn nói:
"Xứng đôi xứng đôi! Lại gần chút nữa đi!"
Mối quan hệ này là mối quan hệ danh chính ngôn thuận, nhận được lời chúc phúc mà tôi chưa bao giờ có được. Dòng chữ đính kèm ảnh là:
【Đừng làm con chuột chui rúc trong cống, đi rình mò hạnh phúc của người khác.】
Tôi không còn rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Ngón tay tôi run đến nỗi khi xoá tài khoản của Lục Trình Phóng, ấn mãi cũng không được. Sau khi biết tôi chia tay, mẹ tôi lại bắt đầu khuyên tôi về nhà.
"Bây giờ con cũng chia tay rồi, ở lại đó còn có ý nghĩa gì nữa?"
Dì cả chen vào: "Về nhà đi, dì vốn đã liên hệ giúp mấy cậu trai tốt, nhưng ai cũng bảo tuổi của cháu không còn trẻ nữa..."
Tôi vẫn từ chối như mọi khi. Chỉ là... trong lý do từ chối lần này, không còn nhắc đến Lục Trình Phóng nữa.
Tôi làm việc ở một công ty Internet lớn suốt sáu năm. Kinh nghiệm và năng lực của tôi ở đây đã đạt đến đỉnh rồi. Nhưng vì tôi có bạn trai mà chưa kết hôn, chưa sinh con nên đó luôn là một điểm trừ khi xét duyệt thăng chức.
Sau khi chia tay, tôi dồn hết tâm trí vào công việc. Suốt một thời gian dài, gần như ngủ lại ở công ty. Cuối năm, tôi là người hoàn thành KPI tốt nhất trong nhóm.
Nhưng cuối cùng… Lời khen ngợi và lời hứa thì dành cho tôi, nhưng suất thăng chức lại thuộc về một đồng nghiệp đã có vợ con.
Trong group chat, người được thăng chức thông báo mời mọi người uống cà phê. Bên dưới là một loạt icon "Cảm ơn sếp", kèm thêm mấy câu đùa kiểu: "Cẩu phú quý."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Những toà nhà cao tầng nối tiếp nhau, dòng xe qua lại không ngớt. Người ngồi trong văn phòng này thay hết lượt này đến lượt khác, ai cũng giống tôi, mà cũng chẳng giống tôi.
Có lẽ… Tôi nên đi trên con đường khác rồi.
Hôm đó, tôi nộp đơn xin từ chức. Nhiều năm sau, khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi vẫn nhớ rất rõ. Rất nhiều quyết định quan trọng trong đời đều được đưa ra vào một khoảnh khắc hết sức bình thường.
4.
Năm năm sau.
Vào ngày họp lớp.
Đại khái chỉ có khoảng một nửa lớp đến tụ họp. Mấy người bạn cũ dù không nói ra nhưng ánh mắt vẫn liếc qua chiếc xe đạp của tôi.
“Đây chẳng phải là Hứa Trì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-sau-cuoc-tinh-dai/2.html.]
Tớ gật đầu chào hỏi: “Đã lâu không gặp…”
Chưa kịp nói hết câu, một chiếc Mercedes từ xa chạy tới, dừng lại ngay trước mắt. Một cô gái ăn mặc cực kỳ sang chảnh bước xuống từ ghế phụ. Cô ấy mặc đồ kiểu Chanel, nhìn trẻ hơn chúng tôi vài tuổi. Tôi phải nhìn kỹ lắm mới nhận ra đó là vợ của Lục Trình Phóng, tên cô ấy là Chu Thi Thi. Kém chúng tôi khoảng bốn, năm tuổi.
Khuôn mặt không có dấu vết của chật vật mưu sinh, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ chăm chút tỉ mỉ, tay xách một chiếc túi Chanel phiên bản mới nhất.
Cô ấy lẩm bẩm: “Trình Phóng cứ nhất quyết bắt em đi cùng, phiền c.h.ế.t đi được, toàn người lạ lẫm.”
Có người lập tức hùa theo cho không khí bớt gượng gạo: “Đi vài lần là quen ngay ấy mà!”
Mọi người xúm lại vây quanh cô ta đi vào trong. Cậu bạn lúc nãy chào tôi cũng chẳng buồn liếc tôi thêm lần nào nữa. Tôi bị đẩy vào một góc, chọn đại một chỗ ngồi.
Một lúc sau, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển về phía tôi.
Chu Thi Thi quay sang nhìn: “Chị chính là chị Hứa sao?”
Tớ hơi khựng lại. Rất ít ai gọi tôi như vậy, bình thường họ đều gọi tôi là Giám đốc Hứa..
“Trình Phóng từng nói với em về chuyện của chị.”
“Em thay anh ấy nói với chị một lời xin lỗi.”
Nghe thì có vẻ là đang xin lỗi, nhưng nét mặt cô ta chẳng có chút gì giống đang áy náy.
“Ngày đó chắc hai người đều còn trẻ quá… Mà anh ấy cũng thật là, không biết kiểu nữ sinh như chị thì không thể phí phạm thời gian được, ngoại trừ tuổi trẻ ra thì chẳng có gì đáng giá.”
Lời nói chứa đầy ác ý nhưng không ai đứng ra can ngăn. Ai cũng ngồi xem kịch mua vui. Có người nhìn tôi đầy thương hại, có người lại cười thầm trong lòng. Chu Thi Thi nhìn vào ngón tay trống không của tôi rồi cười khẽ:
“Chị đừng nói là đến giờ vẫn chưa kết hôn nhé?”
“Công ty Trình Phóng mới có người vào, cũng hơn ba mươi tuổi mà chưa kết hôn. Tuy rằng không cao bằng chị, đầu lại còn hói, nhưng người cũng không tồi. Đợi lát nữa em giới thiệu cho mọi người xem sao?”
Vừa nói, Lục Trình Phóng đã bước vào. Có lẽ do công việc cũng không mấy căng thẳng nên dù đã ba mươi ba tuổi, hắn vẫn giữ vẻ trẻ trung như xưa. Hắn mặc áo gió Arc'teryx, tay xách túi LV đen, kiểu trau chuốt không khác gì mấy influencer trên mạng.
Vừa vào, Lục Trình Phóng đã nhìn thấy tôi. Ánh mắt khựng lại một chút rồi nhanh chóng dời đi, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Chu Thi Thi. Hắn dịu dàng nhéo nhẹ má cô ta, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch nữa.”
“Đồng nghiệp của anh có người yêu rồi.”
Chu Thi Thi hơi tiếc nuối, “Ồ” một tiếng. Nhìn Lục Trình Phóng đang ôm cô ta, tôi thoáng ngẩn người. Ký ức đã phủ bụi từ lâu bỗng chợt ùa về ngay tức khắc..
Những năm đầu mới yêu, hắn cũng từng rất thích ôm tôi như vậy, lúc nào cũng muốn dính lấy tôi không rời. Tôi lắng nghe bọn họ trò chuyện. Nghe nói mấy năm nay họ sống rất hạnh phúc. Cùng nhau đi du lịch, cùng nhau nuôi một chú cún corgi.
Hồi đại học, khi bạn cùng phòng nghe tôi kể chuyện quen biết Lục Trình Phóng, cô ấy từng nói: “Lục Trình Phóng là người chính nghĩa, chắc chắn sau này sẽ là một người chồng có trách nhiệm.”
Khi đó tôi bắt đầu mơ tưởng về tương lai. Nhưng lại chưa từng nghĩ đến một khả năng, là hắn chưa bao giờ thực sự muốn làm chồng tôi.