6.
Tôi thu lại câu “khởi nghiệp khó ở bước đầu” kia. Trước khi thành công, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.
Phụ nữ trên bàn rượu là món hàng khan hiếm. Nhưng không phải là nữ hoàng cao quý mà là nguyên liệu hiếm thấy. Tôi bị chuốc ba lượt rượu nhưng vẫn phải gắng gượng cười. Khi đầu óc quay cuồng, một bàn tay béo ục ịch đặt lên đùi tôi. Tôi mỉm cười với chủ nhân của bàn tay ấy:
“Nhắc mới nhớ, Tổng giám đốc Trần với bạn trai tôi từng là bạn học cùng trường đấy!”
“Anh ấy đã nhắc tới ngài từ lâu rồi, bảo ngài là cựu sinh viên ưu tú nhất của trường. Không chỉ anh ấy mà rất nhiều đàn em đàn chị cũng vô cùng ngưỡng mộ ngài!”
Bàn tay của Tổng giám đốc Trần khựng lại, nghe tôi tâng bốc thì lim dim mắt tỏ vẻ khoan khoái. Những người khác trên bàn cũng hùa theo:
“Sao trước giờ chưa nghe Tổng giám đốc Hứa nhắc tới bạn trai nhỉ?”
“Bạn trai mà nỡ để Tổng giám đốc Hứa cực khổ thế này sao?”
“Như vậy cũng xem như là có duyên, xem ra Tổng giám đốc Hứa với Tổng giám đốc Trần thật đúng là có duyên rồi!”
Toàn là những lời vừa thăm dò vừa chứa đầy ẩn ý. Tổng giám đốc Trần cười ha hả: “Rất có duyên!” Vừa nói, tay ông ta càng lúc càng tiến sâu vào trong đùi tôi.
Tôi “A” một tiếng đứng dậy, nâng ly nói:
“Đã có duyên thế, vậy thì tôi xin kính Tổng giám đốc Trần một ly!”
“Tôi cạn, ngài cứ tùy ý!”
Tôi nén cơn buồn nôn cuộn trào trong bụng, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Nhưng Tổng giám đốc Trần rõ ràng không phải người dễ bị đuổi như vậy. Ông ta nện mạnh ly rượu xuống bàn. Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo. Có người cười cợt nói đỡ đôi câu:
“Tổng giám đốc Trần là người biết thương hoa tiếc ngọc, thấy cô uống như vậy chắc không đành lòng.”
“Tổng giám đốc Hứa dù sao cũng là phụ nữ, không hiểu được phong cách làm ăn của Tổng giám đốc Trần…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chia-tay-sau-cuoc-tinh-dai/4.html.]
Tôi không nói gì. Gương mặt đầy thịt của Tổng giám đốc Trần đỏ gay, mùi rượu xông lên nồng nặc. Ông ta nói:
“Xem ra, Tổng giám đốc Hứa không muốn nhận dự án này rồi.”
“Cô tưởng tôi không nhìn ra cô có bạn trai hay không à? Có thì sao, hắn có hơn được tôi không?”
“Nếu hắn thực sự giỏi như vậy thì cô đã không phải vất vả đi tìm dự án, đi gọi vốn. Chắc chỉ là thứ ăn bám, cùng lắm thì cũng chỉ dùng được ở trên giường!”
Ông ta đã hoàn toàn say mèm. Lại có người hùa theo:
“Hứa Trì à, được Tổng giám đốc Trần để mắt tới là phúc phận của cô đấy, nên biết nắm bắt cơ hội!”
Tôi vốn định giữ lại chút thể diện, nhưng lúc này trong lòng chỉ biết thở dài. Xem ra hôm nay, tôi đến đây chỉ uổng công.
Tôi liền cười nhạt: “Tổng giám đốc Trần, xem ra hôm nay không cần nói chuyện tiếp nữa rồi.”
Ông ta ngẩn ra một chút, sau đó nổi trận lôi đình. Tiếp theo không còn là mấy câu bỡn cợt nữa mà là lời lẽ tục tĩu nối tiếp nhau xối xả:
“Con đ* c.h.ế.t tiệt, cô tưởng mình là cái thá gì? Hôm nay tôi chịu tới đây đã là nể mặt cô lắm rồi!”
“Cái loại như cô, kêu tôi ngủ tôi còn chẳng thèm!”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như quay lại mười mấy năm trước. Khi bị cặp vợ chồng chuyên lừa đảo nhắm vào các cô gái trẻ tuổi mà mắng chửi. Khi đó, không một ai giúp đỡ, tôi chỉ có thể dựa vào sự xuất hiện của Lục Trình Phóng để thoát thân.
Nhưng bây giờ… Tôi đập mạnh ly rượu xuống sàn, bật cười lạnh lùng:
“Tổng giám đốc Trần, nhà ông không có gương thì ít nhất cũng có bồn tiểu chứ?”
“Bạn trai tôi có cơ bụng tám múi, là con lai tám quốc gia, thông thạo tám thứ tiếng.”
“Tôi tuy không theo đạo Hồi, nhưng đã quen ăn sơn hào hải vị thì tuyệt đối không thể nuốt nổi thể loại giống như ông.”
Đúng lúc ấy, tôi thấy Tưởng Tồn Dã đứng ở trước cửa phòng bao. Nửa tiếng trước tôi nhắn tin bảo anh đến “giữ sân”. Nhưng không biết anh đã đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu rồi.
Vẻ mặt anh có chút cứng đờ. Mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía anh. Có vẻ anh mới vừa từ phòng tập gym phóng qua, mặc áo phông cùng quần thể thao. Tóc còn hơi ướt, trên người phảng phất mùi sữa tắm thơm mát. Cơ bắp còn hơi đỏ, căng lên sau khi vận động, kéo căng cả đường nét áo.
Gương mặt như được điêu khắc khiến cả căn phòng như nín thở trong vài giây. Tôi nhìn anh, không hiểu sao anh lại đỏ mặt, nói câu đầu tiên sau khi đến:
“Đúng vậy, tôi là con lai tám nước.”