CHỈ CẦN ĐƯỢC LÀM MẸ CON THÊM MỘT KIẾP

Chương 6: Đồ điên!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

 

Khi ta tỉnh lại, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

 

Có người đỡ tôi dậy. Giọng tôi khàn khàn, run rẩy hỏi:

 

“Lục Cảnh Diệu đâu rồi!”

 

Mụ v.ú còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng cười sảng khoái của Lục Cảnh Diệu.

 

Hắn sải bước bước vào phòng tôi, nét mặt rạng rỡ, giọng nói tràn đầy đắc ý:

 

“Nương, quả nhiên nương và ta tâm ý tương thông! Ta vừa nghĩ chắc người cũng sắp tỉnh rồi.”

 

“Sắc mặt nương khó coi như vậy, chắc chắn cũng bị con tiện nhân kia biến thành quỷ mà hại rồi!”

 

Lục Cảnh Diệu bưng bát thuốc bên cạnh đến trước mặt ta, nụ cười tươi như hoa:

 

“Nhưng từ nay mẹ con mình có thể ngủ ngon rồi, hài nhi đảm bảo cái thứ oán hồn tiện nhân đó không dám bén mảng đến gần nữa!”

 

Hắn nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu đầy đắc ý — lại chẳng hề nhận ra, mỗi một lời hắn nói, sắc mặt ta lại trắng thêm một phần.

 

Ta siết chặt đôi tay, cố đè nén cơn đau đớn và bất an cuộn trào trong lòng, giọng run run hỏi:

 

“Ngươi… đã làm gì rồi?”

 

“Cũng chẳng có gì.” — Lục Cảnh Diệu vừa khuấy bát thuốc, vừa nhếch môi cười:

“Nàng ta dám hại ta, vậy thì ta ng h iền xương nàng thành tro, để nàng vĩnh viễn không được siêu sinh. Công bằng thôi, đúng không?”

 

Hắn nói với vẻ khinh miệt, hời hợt kể lại chuyện hắn đã th iêu x á c Chu Tri Ý như thế nào.

 

Dăm ba nhát cuốc, một đống lửa lớn, phần còn sót lại bị hắn giẫm nát như rác rưởi.

 

Ta cố gắng nuốt cơn nghẹn đang dâng lên trong cổ, lặng lẽ đón lấy bát thuốc hắn đưa, uống cạn.

 

Ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

 

Không còn sức diễn trò mẹ hiền con thảo với hắn nữa.

 

May mà Lục Cảnh Diệu cũng chẳng muốn nán lại lâu, chẳng bao lâu đã rời đi.

 

Chờ hắn đi khỏi, ta lập tức phun ra một ngụm m á u đen sẫm.

 

Hệ thống vang lên trong đầu ta, giọng nhẹ nhàng như gió:

 

【Tinh thần của ngươi đã chịu tổn thương nghiêm trọng, cơ thể này cũng bị bào mòn quá mức. Hiện giờ chỉ có thể lưu lại thế giới này thêm hai ngày nữa.】

 

“Hai ngày… là đủ rồi.” — Ta run run lau m á u bên miệng.

 

Hệ thống không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài trong tâm trí ta.

 

Ta cũng chẳng để ý.

 

Bởi đến hôm nay, ta mới nhận ra — ta và Lục Cảnh Diệu, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

 

Những thủ đoạn mà ta từng dùng để đối phó với hắn, trong mắt hắn, e là chẳng khác nào trò chơi con nít, chẳng mảy may tổn hại gì được.

 

“Hắn… so với ta tưởng tượng, càng độc ác gấp trăm lần!”

 

Nửa đêm.

 

Ta cầm bó đuốc, ném thẳng vào phòng ở của Lục Cảnh Diệu.

 

Trong nháy mắt, lửa bùng lên dữ dội, chỉ trong tích tắc, lưỡi lửa đã nuốt trọn cả gian phòng.

 

Hôm nay, tất cả hạ nhân trong Lục phủ đã bị ta âm thầm đuổi đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-can-duoc-lam-me-con-them-mot-kiep/chuong-6-do-dien.html.]

Sẽ không ai tới cứu hắn.

 

Ta đứng trước biển lửa, ánh mắt không rời, thân thể căng như dây đàn.

 

Từ trong nhà vọng ra tiếng ho sặc sụa của Lục Cảnh Diệu:

 

“Có ai không! Mau cứu ta! Người đâu cả rồi?!”

 

Chung quanh lặng như tờ.

 

Ngoài tiếng lách tách của lửa cháy — không còn gì nữa.

 

Tiếng hắn dần yếu đi…

 

Nhưng ta không dám buông lơi cảnh giác.

 

Quả nhiên, một bóng người bốc cháy lao ra khỏi cửa, loạng choạng chạy về phía ta.

 

Hắn thấy ta, ánh mắt chợt sáng lên, mừng rỡ như vớ được cọc.

 

Ngay giây sau, ta nâng chậu rượu đã chuẩn bị từ trước, dội thẳng vào người hắn!

 

“A a a a!!!” — Ngọn lửa lại bùng lên, bao trùm toàn thân Lục Cảnh Diệu.

 

“Nương ơi! Người làm gì vậy?! Mau cứu con! Cứu ta với!!”

 

Hắn gào thét, lăn lộn trên đất như phát điên.

 

Cuối cùng cũng dập được lửa, hắn còn chưa kịp mắng mỏ, ta đã vung d a o lao tới!

 

Lục Cảnh Diệu lập tức cảm thấy không ổn, lăn người tránh đi, ôm vết bỏng rên rỉ, ánh mắt âm độc nhìn ta chằm chằm:

 

“Ngươi không phải nương ta… Ngươi là ai?”

 

Ta chẳng buồn nói, mặt lạnh như sương, vung d a o  thêm lần nữa.

 

Lần này hắn tránh không kịp, cánh tay và một bên má bị ta rạ ch một đường dài, m á u b.ắ.n tung tóe.

 

“Ngươi là… Chu Tri Ý?!”

 

Lục Cảnh Diệu như bừng tỉnh, nghiến răng rít lên:

 

“Tiện nhân! Ngươi còn dám quay lại?!”

11

 

"Không phải ngươi không sợ ta sao? Vậy trốn làm gì?"

 

Tay ta vấy đầy m á u của Lục Cảnh Diệu, môi mỉm cười, từng bước, từng bước áp sát hắn, d.a.o sáng lóe trong tay.

 

Sắc mặt Lục Cảnh Diệu âm trầm, cố nén đau xông tới, định cướp lấy vũ khí trong tay ta.

Dù gì hắn cũng là đàn ông trưởng thành, dẫu có bị thương vì lửa thiêu, thân thể vẫn tráng kiện, hoàn toàn đủ sức áp đảo cái xác nữ nhân tàn tạ mà ta đang mượn.

 

Ta đứng yên bất động, không có ý định né tránh.

 

"Ngươi đừng quá đắc ý!" – Gân xanh nổi lên trên trán Lục Cảnh Diệu, "Ta đã g iế t ngươi một lần, thì có thể g iế t ngươi lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba!"

 

Hắn lao về phía ta — chỉ còn một bước nữa là lật được thế cờ.

 

Ngay khoảnh khắc đó, ta thản nhiên rút từ tay áo ra một vật, nhắm thẳng vào chân hắn và bóp cò.

 

Đoàng! — Một tiếng vang giòn giã, Lục Cảnh Diệu đổ ập xuống đất, hét lên đau đớn.

 

"Ngươi… dùng tà thuật gì vậy? Đồ điên!"

 

Hắn đau đến trắng bệch cả mặt, mắt đỏ ngầu vì tức giận lẫn tuyệt vọng.

 

"Thích không?" – Ta ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cười lạnh, họng s.ú.n.g chuyển sang đầu gối còn lại của hắn.

Lại một tiếng đoàng! — Lục Cảnh Diệu tru lên như lợn bị chọc tiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận