CHỈ CẦN ĐƯỢC LÀM MẸ CON THÊM MỘT KIẾP

Chương 3: Là hệ thống?!

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

 

Tôi lao vào phòng Chu Tri Ý, lục tung cả giá sách, nhưng không thấy cuốn tiểu thuyết mà nó quý như báu vật đâu.

 

“Ở đâu rồi? Rốt cuộc là ở đâu?!” Tôi đỏ mắt, đổ cả cặp sách ra, vẫn không thấy bóng dáng cuốn sách.

 

Tôi nghiến răng, lục tung tủ, lật từng ngăn kéo, một tiếng đồng hồ, vẫn không có gì.

 

“Không thể nào không có được!” Tôi ngồi phịch xuống giường, ôm đầu, giận bản thân vì bất lực.

 

Chẳng lẽ… tôi biết rõ con mình đang đau đớn, vậy mà lại không làm được gì sao?

 

Tôi cuộn người trên giường của Tri Ý.

 

Bỗng tay chạm phải một vật lạ.

 

Tôi giật mình bật dậy, lật tung chăn — và thấy cuốn tiểu thuyết bìa màu hồng đang nằm im lìm ở đó.

 

Ánh mắt tôi lập tức sáng rực.

 

Ngay khi ngón tay chạm vào trang sách, trong đầu tôi vang lên một giọng nói kỳ lạ:

 

【Phát hiện ý chí mãnh liệt, hệ thống tự động liên kết chủ nhân mới.】

 

“Là hệ thống?!” Tôi lập tức hỏi, run rẩy.

 

Sau khi xác nhận đúng là hệ thống, hơi thở tôi bắt đầu trở nên dồn dập.

 

“Cậu có thể cho tôi gặp lại con gái tôi không? Hoặc đưa nó trở về?”

 

Tôi cuống cuồng bám lấy tia hy vọng cuối cùng.

 

Nhưng ngay sau đó, câu trả lời của hệ thống khiến tôi đứng ch ế t lặng:

 

【Xin lỗi, chủ cũ Chu Tri Ý xác nhận đã t ử v o ng, không thể triệu hồi.】

 

Giọng hệ thống vô cảm, lạnh lùng.

 

Ngay sau đó, từng hình ảnh như cuốn phim được chiếu ra trước mắt tôi.

 

Tôi thấy hết mọi chuyện xảy ra trong thế giới đó.

 

Lúc Tri Ý mới xuyên vào, được Lục Cảnh Diệu cứu, ánh mắt còn rụt rè e thẹn.

 

Tôi thấy cả lần đầu con bé gặp cảnh đấu đá trong phủ.

 

Lục Cảnh Diệu không tin nó, nó phải dựa vào hiểu biết của người xuyên sách để tự cứu bản thân, nhưng vì không bảo vệ được tiểu nha hoàn trung thành, đã khóc đến phát bệnh.

 

Và sau đó… tất cả chỉ còn Lục Cảnh Diệu.

 

Tôi tận mắt chứng kiến — họ từng thân mật, từng đồng hành.

 

Nhưng khi Giang Nhụy xuất hiện, ánh mắt hắn thay đổi hoàn toàn.

 

Từ dịu dàng trở thành lạnh nhạt, ghét bỏ.

 

Chỉ một năm.

 

Rồi đến năm thứ ba, Tri Ý mang thai con hắn, đầy háo hức chờ ngày sinh.

 

Nhưng Lục Cảnh Diệu lại lạnh lùng cho thuốc đ ộ c vào mỗi bát thuốc bổ.

 

Tự tay bưng đến cho Tri Ý, dỗ con bé uống hết.

 

Từng cảnh từng cảnh như lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tim tôi.

 

Tôi nhìn mà mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy không ngừng.

 

“Thì ra… chỉ ba ngày trôi qua ở thế giới thật, con gái tôi đã bị hắn hành hạ suốt ba năm trong sách?”

 

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào da rách máu, cũng không thấy đau.

 

Tôi giận. Giận bản thân không sớm tìm ra cuốn sách này.

 

Nhưng tôi càng hận — tại sao con tôi đã c.h.ế.t mà kẻ thủ phạm vẫn sống yên lành?

 

Tôi gắng nhịn tiếng ù tai và choáng váng, nghiến răng hỏi:

 

“Vậy nếu cậu đưa được con tôi vào sách… cậu cũng có thể đưa tôi vào, đúng không?”

 

【Tất nhiên có thể.】 Giọng hệ thống mang theo vẻ hào hứng.

 

【Nhưng cần cô trả một cái giá… nho nhỏ.】

 

Tôi không chần chừ một giây, nghiến răng gật đầu:

 

“Đồng ý!”

 

6.

 

“Mẫu thân, người giúp ta thêm một lần nữa được không!”

 

Một tia sáng trắng lướt qua trước mắt, đầu óc ta vẫn còn choáng váng, thì bên tai đã vang lên giọng nam van xin.

 

Ta chậm rãi mở mắt, tầm nhìn còn mờ nhòe, nhưng vẫn nhìn rõ được kẻ đang quỳ trước mặt mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-can-duoc-lam-me-con-them-mot-kiep/chuong-3-la-he-thong.html.]

 

Chỉ trong tích tắc khi thấy rõ khuôn mặt hắn, hai tay ta nắm chặt lại, hận ý như ngưng tụ thành thực thể.

 

Người đang quỳ trước ta—không ai khác, chính là Lục Cảnh Diệu.

 

Tên đã hại c.h.ế.t Chu Tri Ý, là đầu sỏ gây nên mọi thảm kịch!

 

Ta nghiến răng, kiềm chế cơn phẫn nộ, rút trâm cài trên đầu, siết chặt trong tay.

 

Cũng đúng lúc đó, Lục Cảnh Diệu ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt tràn đầy uất ức:

 

“Mẫu thân! Giang Nhụy là nghĩa nữ của Thái tử phi. Chỉ cần ta cưới được nàng, chúng ta sẽ kết nối được với thế lực của Thái tử. Tại sao người vẫn không chịu đồng ý?

 

Chỉ là một chiếc chìa khóa, tại sao người lại không thể giao ra? Sao lại không chịu giúp ta thực hiện giấc mơ?”

 

Ta nhắm mắt, bóp mạnh tay, ép mình bình tĩnh lại rồi vẫy tay:

 

“Lại đây.”

 

Lục Cảnh Diệu không dám trái lời, quỳ gối lết tới, đến trước mặt ta.

 

Ngay giây sau, ta rút trâm, giơ tay muốn đ â m thẳng vào n g ự c hắn.

 

Nhưng vào đúng khoảnh khắc trâm sắp đ.â.m xuống, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu ta—

 

G i ế t hắn ngay bây giờ… lại quá nhẹ nhàng rồi.

 

Những gì con gái tôi từng phải chịu, những đau đớn đó—

 

Hắn phải nếm trải từng thứ một, rồi mới xứng đáng c h ế t!

 

Ta siết chặt trâm, rồi buông ra, tát mạnh một cái vào mặt hắn!

 

Cú tát này ta dồn toàn lực, là vì con ta, cũng là vì Lão phu nhân họ Lục, người từng bị hắn chọc giận mà c h ế t!

 

Lục Cảnh Diệu mặt đỏ lên, hai tay siết chặt bên người, cố gắng không phản kháng.

 

Ta cười lạnh:

 

“Gia nghiệp trăm năm của nhà họ Lục, chỉ vì vài lời của ngươi mà định giao ra ngoài?

 

Vậy ta là mẹ ngươi, không có tư cách hỏi đến nữa sao?!”

 

Ta dùng gậy đánh mạnh vào cổ tay hắn, sau đó đạp một cước vào ngực, nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn mà lòng hả hê.

 

“Nhi tử không dám!” – hắn nghiến răng, “Nhưng mẫu thân cũng biết, người họ Lý là tay chân của Thái tử –– đang nhắm vào cơ hội hoàng thương. Có Thái tử chống lưng, nàng ta đã cướp đi không ít việc làm ăn của chúng ta.

 

Nhà họ Lục đang ngày càng suy yếu. Nếu không dựa vào thế lực của Thái tử, công sức gầy dựng bao năm sẽ sụp đổ hết!”

 

Lục Cảnh Diệu như muốn nhồi nhét lý lẽ vào đầu ta, ép ta phải gật đầu.

 

Nhưng ta cười lạnh:

 

“Ngươi chẳng phải vì nhà họ Lục. Mà là vì một người đàn bà. Ngươi định dâng cả gia tộc, để lấy lòng phe Thái tử!”

 

Lục Cảnh Diệu định phản bác, nhưng bị tôi giơ tay chặn lại.

 

Trước khi đến thế giới này, ta đã biết—

 

Giang Nhụy là nữ chính trong cuốn sách này.

 

Cũng là vết son lòng mà Lục Cảnh Diệu yêu đến cuồng dại, là “bạch nguyệt quang” hắn khắc cốt ghi tâm.

 

Hắn yêu Giang Nhụy đến mức sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, kể cả g i ế t c h ế t mẹ ruột vì nàng.

 

Nên với hắn, gia tài trăm năm... có là gì?

 

Miễn là Giang Nhụy muốn, đầu hắn cũng sẵn sàng dâng lên.

 

Ta rút từ trong áo ra chùm chìa khóa, ném thẳng vào mặt hắn.

 

Hắn không né, để chìa khóa đập thẳng vào mặt rồi rơi vào tay.

 

Lục Cảnh Diệu nhìn chùm chìa khóa, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, không thể tin nổi.

 

Ta thì thở dài một tiếng:

 

“Nếu ngươi đã nhất quyết chọn nàng, ta còn làm được gì? Chẳng lẽ ...g i ế t ngươi sao?”

 

Ta vỗ vai hắn, ánh mắt buông xuôi:

 

“Đi đi. Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi.”

 

“Tạ ơn mẫu thân!” – Lục Cảnh Diệu mừng rỡ, nắm chặt chùm chìa khóa, lập tức chạy ra ngoài.

 

Ta ngồi giữa đại sảnh, vẫn còn nghe được tiếng hắn cười lớn giữa sân.

 

“Cười đi… càng hy vọng nhiều, lúc vỡ mộng mới càng đau.” – ta nghĩ thầm.

 

Ta chống gậy, chậm rãi quay vào trong.

 

Bà v.ú thân cận vội vàng đến đỡ tay.

 

Ta dừng một chút, ghé sát tai bà, thì thầm vài câu.

 

Bà v.ú ngỡ ngàng, nhưng trước ánh nhìn lạnh lẽo của tôi, đành gật đầu rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận