7.
Tới tận bữa tối, Lục Cảnh Diệu mới hớn hở quay về.
Hắn ngồi vào chỗ, khuôn mặt rạng rỡ không che giấu nổi niềm vui.
Chỉ liếc một cái, ta cũng biết: hắn đã được người trong lòng khen ngợi.
Ta đích thân múc cho hắn một bát canh gà, bưng đến.
“Đa tạ mẫu thân.” – hắn cười rạng rỡ.
“Ngon thì cứ uống thêm.” – ta cũng nở một nụ cười hiền lành.
Lục Cảnh Diệu liên tục uống ba bát canh, no nê rồi mới loạng choạng đi về viện của tiểu thiếp họ Liễu.
Còn ta, theo trí nhớ của Chu Tri Ý, đi đến một tiểu viện hẻo lánh nhất Lục phủ.
Đây là nơi thường xuất hiện nhất trong ký ức con bé.
Khoảng sân nhỏ vuông vức này, từng chứa đầy niềm vui và nước mắt của nó.
Thậm chí, cây cam trong sân là do chính tay nó trồng.
Ta ngồi đó rất lâu, nhớ lại gương mặt thơ ngây thuở nhỏ của Tri Ý.
Không biết từ khi nào, nước mắt ta lại rơi.
Đúng lúc này, ngoài viện có tiếng hỗn loạn.
“Gì ồn ào thế?” – ta lau nước mắt, lạnh giọng hỏi.
Bà v.ú nghe từ tiểu nha hoàn xong, vội thì thầm:
“Hình như... tiểu thiếp họ Liễu đột nhiên ngất xỉu, thiếu gia đang cho người gọi thầy thuốc.”
“Ồ?” – ta nhướn mày, chống gậy đứng dậy – “Đi xem sao.”
Ta vừa đến nơi, thì chạm mặt đám người đang đưa thầy thuốc vào gấp.
Tiểu thiếp họ Liễu nằm t r ầ n tr uồ ng ngoài sân, hơi thở yếu ớt như búp bê vứt bỏ, không ai đoái hoài.
Lũ sai vặt còn không buồn liếc nhìn, chạy thẳng vào phòng trong.
Rồi tiếng hét thảm, tiếng đập vỡ chén đĩa vang lên từ phòng trong.
“Đồ lang băm! Nếu thật sự vô sự, sao ta lại... không thể hành phòng?!”
“Không tra ra nguyên nhân, đừng mơ giữ cái đầu của ngươi mà rời khỏi đây!”
Rồi là tiếng vũ khí loáng thoáng, tiếng cầu xin thảm thiết.
Ta gõ mạnh gậy vào cửa – lập tức, bên trong im bặt.
“Giữa đêm hôm làm gì mà ồn thế?” – ta giả bộ không biết gì, lớn tiếng – “Thầy thuốc trong phủ đúng là kém cỏi.
Nếu ngươi thấy khó chịu, mai cứ cầm tín vật của ta mà mời Thác Bạt thần y đến khám.”
Hai câu nói ra, Lục Cảnh Diệu mới bớt tức.
Hắn mở cửa, bước ra ngoài, mặt mày âm trầm, tay áo còn vương m á u.
Ta giả vờ không thấy, ra lệnh đưa tiểu thiếp và thầy thuốc đi trị thương.
Xong xuôi, ta hỏi:
“Ngươi thấy khó chịu ở đâu?”
“Không sao cả.” – Lục Cảnh Diệu nghiến răng – “Không cần mời thần y.”
Hắn bị tổn thương chỗ kín, mất mặt, tức giận, nhục nhã.
Nếu thần y đến, chỉ vài hôm nữa tin đồn sẽ lan khắp kinh thành—mặt mũi hắn biết để đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-can-duoc-lam-me-con-them-mot-kiep/chuong-4-rac.html.]
Loại chuyện tổn thương sinh lý, tất nhiên càng ít người biết càng tốt.
“Thật sự không cần?” – ta cười mỉm, hỏi lại lần nữa.
“Không cần!” – hắn gằn từng chữ, rồi chạy khỏi đó như chạy trốn.
Ta đứng nguyên tại chỗ, nở nụ cười nhạt, nhìn theo bóng hắn khuất dần.
Không ngờ, thuốc làm đàn ông bất lực lại hiệu quả nhanh đến thế.
Ta cứ tưởng là thuốc chậm, cần nhiều lần, nào ngờ hiệu nghiệm tức thời.
Để phòng trừ bất trắc, ta dặn bà v.ú đi mua thêm mấy thang nữa, tiếp tục bỏ vào canh.
Phải khiến Lục Cảnh Diệu hoàn toàn tàn phế.
Dù hắn cưới được Giang Nhụy đi nữa, thì cũng chỉ là một trò cười!
8
Ta nhắm mắt lại, những cảnh tượng Lục Cảnh Diệu từng giày vò Chu Tri Ý lại hiện rõ mồn một.
Trong số đó, có một chuyện khiến ta phẫn nộ nhất—
Chỉ vì nét chữ của Chu Tri Ý hơi giống với nét chữ của Giang Nhụy, Lục Cảnh Diệu đã bắt con bé mặc độc một lớp áo mỏng, quỳ giữa trời tuyết mà chép sách, ép buộc con bé phải thay đổi nét chữ của mình.
Chỉ cần trong chữ viết của con bé có một nét nào giống Giang Nhụy, lập tức có người dùng thước đánh thật mạnh vào mu bàn tay.
Chu Tri Ý đâu biết gì, chỉ nghĩ rằng Lục Cảnh Diệu thấy chữ mình xấu, nên mới muốn mình rèn chữ thêm.
Con bé gắng gượng viết từng chữ, kiên trì luyện tập, mong chữ mình ngày càng đẹp hơn. Đổi lại là một trận đòn càng thêm tàn nhẫn.
Khi con bé không chịu nổi cái rét mà ngất xỉu giữa trời tuyết—
Bàn tay đã sưng tím như móng heo, tê dại đến mức không cầm nổi bút nữa.
Về sau, dù có thầy thuốc tận tâm chữa trị, bàn tay ấy vẫn không thể linh hoạt như xưa, càng không nói đến chuyện viết lách.
Hệ thống nghe ta kể đến đây, trầm mặc rất lâu, rồi mới nghi hoặc hỏi:
【Thế chuyện đó thì liên quan gì đến giao dịch cô đang định làm với tôi?】
Ta bình tĩnh đáp:
“Tất nhiên là có liên quan. Ta dùng 10 năm tuổi thọ để đổi lấy 10 ngày xuyên sách.
Ta năm nay 46 tuổi. Dù có cho ngươi 10 năm, tôi vẫn còn một ít thời gian để sống tiếp chứ?”
Ta không rõ mình có thể sống bao lâu, nhưng ta muốn đánh cược một lần – cược rằng mình có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi. Đủ để ta tiếp tục giao dịch với hệ thống.
Ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
“Ta muốn dùng thêm một năm tuổi thọ, để đổi lấy một cái kìm bấm móng tay, và một loại mê dược khiến người ta ngủ mê man, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không tỉnh lại.”
Hệ thống không hiểu ta định làm gì, nhưng sau một hồi cân nhắc, vẫn đồng ý giao dịch.
Đêm khuya tĩnh lặng, ta mang theo đồ vật, lặng lẽ rời khỏi phòng, bước từng bước chắc chắn đến phòng ngủ của Lục Cảnh Diệu.
Hiện giờ ta đang mượn thân xác Lục lão phu nhân. Bà ấy từng bị Lục Cảnh Diệu làm tức ch ế t, cơ thể cũng đã yếu ớt đến cực điểm. Nhưng nhờ hệ thống gia cố liên tục, cơ thể này giờ đây dù đã ngoài tám mươi, vẫn mạnh mẽ chẳng kém gì một người đàn ông trưởng thành.
Cũng vì thế, ta mới có thể dễ dàng kéo Lục Cảnh Diệu đang bị mê dược bất tỉnh, đưa đến viện nhỏ hẻo lánh nhất Lục phủ.
Giờ này đêm tối, sương lạnh đẫm sương, xung quanh yên tĩnh như tờ.
Ta ném Lục Cảnh Diệu xuống sân, lấy kìm ra, mượn ánh trăng tìm đến móng tay hắn.
Ta không nói một lời, bóp chặt móng cái bằng kìm, dồn hết sức giật mạnh.
Rắc! — tiếng móng tay bật gốc vang lên trong đêm đặc biệt rõ ràng.
M á u phụt ra, nếu hắn tỉnh chắc chắn lăn lộn gào thét, nhưng nhờ mê dược, chỉ nhíu mày rồi lại yên lặng.
Ta lạnh lùng nhìn mặt hắn, tiếp tục kẹp lấy móng tay kế tiếp.