Châu Ngọc
9
9
Hôm sau, trong gian phòng bao trên lầu hai của Ngọc Xuân Lâu, ta ngồi bên bàn thưởng trà.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động, ta ngẩng đầu nhìn người vừa đến, khẽ nhếch môi, liền đứng dậy hành lễ.
“Phó nhị cô nương đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”
Tiêu Ngọc mặc một thân hồng y, tay cầm quạt xếp, bước tới trước mặt ta, ánh mắt đầy vẻ nghịch ngợm, lại còn nháy mắt với ta một cái.
Cái con công lòe loẹt này!
Trong lòng ta không nhịn được mà thầm đảo mắt, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi.
“Vương gia đã đọc kỹ thư của ta chưa?”
Tiêu Ngọc lấy từ trong n.g.ự.c ra bức thư, lại lấy thêm một hỏa tập, chậm rãi châm lửa đốt lá thư.
Tờ thư nhanh chóng bị thiêu rụi, hóa thành tro tàn rơi xuống đất.
Sau đó, hắn nhướn mày nhìn ta, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hiếm khi ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Những gì cô nương mong muốn, Đình Chi nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Ta đưa cho hắn ngọc bài đã chuẩn bị sẵn.
“Dựa vào ngọc bài này, có thể điều động bạc từ tất cả các ngân hàng dưới danh nghĩa Phó gia, không hạn mức!”