Châu Ngọc

2

 

Hôm đó, phụ thân dẫn ta vào một tòa phủ đệ rất lớn, lớn hơn tiểu viện mà ta và A nương ở gấp mười lần, thậm chí còn hơn thế nữa. 

 

Trước cổng có hai con sư tử đá khổng lồ. 

 

Trong phủ người qua lại tấp nập, ai nấy nhìn thấy phụ thân dắt ta đều cúi đầu hành lễ. 

 

Đó là lần đầu tiên ta nhận ra, phụ thân hẳn rất giàu có, hoặc là một quan lớn. 

 

Đi một đoạn đường dài bằng thời gian cháy hết một nén nhang, chúng ta cuối cùng cũng đến tiền sảnh. 

 

Trong sảnh có rất nhiều người, cả những đứa trẻ trạc tuổi ta. 

 

Người khiến ta chú ý nhất chính là nữ tử ngồi ở vị trí cao kia. 

 

Nàng mặc một bộ y phục màu tím, trang phục lộng lẫy, làn da trắng mịn, đôi mắt đào hoa sáng ngời, trên trán còn điểm một bông hoa điền hình mai, khiến cả người nàng toát lên vẻ rạng rỡ. 

 

Giống như A nương của ta, nàng cũng là một nữ nhân rất xinh đẹp. 

 

Nhưng khác với dáng vẻ yếu mềm thường thấy của A nương, nữ tử này lại có cử chỉ đoan trang, giữa đôi mày mang nét phóng khoáng hiếm thấy. 

 

Khi nàng thấy phụ thân dẫn ta bước vào, liền vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ với người. 

 

“Lang quân!” 

 

Phụ thân nhanh chóng đỡ nàng dậy. 

 

“Phu nhân, xin mời đứng lên!” 

 

Nói rồi, người kéo ta đến, có chút áy náy và lo lắng giới thiệu với nữ tử. 

 

“A Thư, đây chính là Châu Châu.” 

 

Sau đó, phụ thân lại kéo nhẹ tay ta. 

 

“Châu Châu, đây là phu nhân của ta, từ nay cũng là mẫu thân của con. Sau này, con phải nghe lời nàng, biết chưa?” 

 

Nữ tử nhìn ta, khẽ nhíu mày, sau đó tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay đưa cho ta. 

 

“Đứa trẻ ngoan, đây là món hồi môn mà mẫu thân ta tặng khi ta xuất giá, con xem có thích không?” 

 

Ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trước mắt, cuối cùng cũng phản ứng lại. 

 

Nữ tử này, hẳn chính là người mà A nương từng gọi là “người đàn bà xấu xa cướp phụ thân” kia. 

 

Vì vậy, khi nàng đưa chiếc vòng ngọc đến tay ta, ta cố tình không cầm chắc, để nó rơi xuống đất. 

 

Chiếc vòng ngọc màu xanh biếc rơi xuống, lập tức vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Ta hoảng sợ quỳ xuống, vội vàng nhặt những mảnh ngọc vỡ. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận