Châu Ngọc
5
Đích mẫu dường như đã đoán trước câu hỏi này của ta, nàng chỉ cười nhạt.
“Con có thấy kỳ lạ không, tại sao ta lại nói với con nhiều như vậy? Cũng thấy kỳ lạ, vì sao cuối cùng lại là ta gả cho phụ thân con, đúng không?”
“Châu Châu, trên đời này, đa phần mọi chuyện đều không thể theo ý mình mong muốn!”
“Ta tuy không quen biết A nương của con, nhưng từng ngưỡng mộ phong thái của bà ấy. Khi còn ở khuê phòng, ta đã muốn kết giao với bà. Khi đó, bà ấy rực rỡ, tài hoa, là một nữ tử khiến người khác không tự chủ được mà yêu mến.”
“Thậm chí, chính ta cũng không ngờ rằng, khi chưa kịp làm quen với bà, số mệnh của chúng ta đã rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác biệt. Việc ta gả cho phụ thân con không phải do ý nguyện của ta. Ta biết phụ thân con từng là vị hôn phu của bà ấy. Nhưng trong thời đại này, chúng ta, nữ nhân, nào có bao nhiêu quyền để lựa chọn?”
“Ta cũng từng nghĩ cách, muốn đưa A nương của con vào Phó phủ, ít nhất có thể bảo vệ bà ấy nửa đời sau không lo âu. Nhưng thánh ý khó đoán... việc đưa bà ấy ra khỏi chốn thanh lâu đã là giới hạn rồi!”
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, rất nghiêm túc nhìn ta.
“Châu Châu, mẫu thân biết, con hiểu hết mọi chuyện. Nhưng mẫu thân vẫn muốn cầu xin con, hãy thử tin ta một lần, được không?”
Khoảnh khắc ấy, ta chợt hiểu rằng, những toan tính nhỏ nhặt và ác ý trong lòng ta từ trước đến nay chưa từng thoát khỏi ánh mắt của đích mẫu.
Trong lòng ta lập tức dâng lên chút không cam lòng, lại thêm phần bối rối.
6
Sau ngày hôm đó, không biết đích mẫu đã làm gì, ta không còn nhận được thư từ nào của A nương nữa.
Ta muốn ra ngoài phủ thăm A nương, thử dò hỏi đích mẫu, nhưng nàng chỉ im lặng nhìn ta.
Ta biết, chắc chắn đây là ý của phụ thân.
Phụ thân chưa từng có ý định đưa A nương vào dưới sự che chở của Phó phủ. Một mặt, người say mê sự hạ mình lấy lòng của vị thanh mai trúc mã năm xưa, mặt khác lại lo sợ hành động của mình làm phật lòng hoàng thượng.
Còn ta, có lẽ chỉ là một sự ngoài ý muốn mà thôi.
Ta lặng lẽ bước ra khỏi viện của đích mẫu, trong lòng bắt đầu dâng lên sự mơ hồ.
Vì sao nữ nhân nhất định phải dựa vào sắc mặt của nam nhân mới có thể sống qua ngày?
Ta tự hỏi trong lòng, và muốn tìm câu trả lời.
Những trải nghiệm trước đây khiến ta từ nhỏ đã hiểu rằng, muốn sống tốt, nhất định phải thay đổi chính mình.
Nhưng ngay cả những nữ nhân như đích mẫu và A nương, từng rực rỡ khuynh thành, cuối cùng vẫn không thoát được xiềng xích. Ta, liệu có thể làm được gì hơn?
Ta không còn cố ý đối đầu với đích mẫu, cũng không cố tình lấy lòng nàng, mà bắt đầu nghiêm túc học tập từ các sư phụ mà nàng mời đến cho ta.