Châu Ngọc

8

 

Năm ta tròn mười lăm, hoàng thượng băng hà, tam hoàng tử lên ngôi. 

 

Phủ An Viễn Hầu vì chọn sai phe mà bị quy tội mưu phản, gia sản bị tịch thu. 

 

Giống như phủ Tướng quân Uy Viễn năm nào, Giang gia từng rực rỡ, trong một đêm rơi xuống bùn nhơ. 

 

Họa không giáng đến nữ nhi đã xuất giá, đích mẫu không chịu quá nhiều ảnh hưởng. 

 

Nhưng chỉ trong một đêm, nàng như già đi mười tuổi. 

 

Ta nhìn thấy nàng đứng trước cửa phòng phụ thân cả đêm không rời. Trong phòng, ánh nến sáng lập lòe, nhưng cánh cửa ấy vẫn không hề được mở ra. 

 

Ta đứng từ xa, cùng nàng trông qua một đêm dài. 

 

Sáng hôm sau, ta bước đến trước mặt nàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. 

 

Tam hoàng tử lên ngôi, thái tử bị phế truất. 

 

Tân đế vì muốn giữ lại danh tiếng cuối cùng, không làm khó thái tử quá mức, chỉ phong hắn làm An vương, lưu đày đến Vinh thành nơi vùng đất xa xôi. 

 

Phụ thân ta, tuân theo tổ huấn “minh triết bảo thân” của Phó gia, kiên quyết muốn đích tỷ hủy bỏ hôn ước với thái tử đã bị phế. 

 

Không ngờ, đích tỷ vốn từ nhỏ luôn hiểu chuyện, lễ nghĩa, lần đầu tiên lại tranh cãi kịch liệt với phụ thân. 

 

Nàng nói nàng không muốn hủy hôn, muốn cùng An vương đồng cam cộng khổ. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận