Cả Nhà Bị Lưu Đày, Muội Muội Lại Quá Ngay Thẳng

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu thân tháo chiếc khăn tay, rút ra sợi chỉ vàng mềm mại, đốt thành một hạt đậu vàng tròn xoe.

Kiếp trước, khi ta ở trong Nương tử quân đã quen biết không ít người, trong đó có Ngô nương tử, quản sự nhà bếp.

Ngô nương tử tính tình hào sảng dễ nói chuyện, nhưng nhà bà ấy có một tiểu nhi tử bị bệnh nặng.

Mỗi bước mỗi xa

Kiếp trước, trượng phu cùng trưởng tử của Ngô nương tử đều c.h.ế.t trên chiến trường, tiểu nhi tử duy nhất còn bị người Hung Nô xông vào nhà g.i.ế.c hại dã man.

Ngô nương tử đau buồn khôn xiết, liền cầm lấy trường thương gia nhập nương tử quân.

Ta dùng số tiền này mua một ít thuốc men, đưa cho Ngô nương tử.

Ở biên ải Tây Bắc, thuốc men vô cùng quý giá, Ngô nương tử tuy không biết ta đã dò la tin tức từ đâu, nhưng loại thuốc này đối với bà ấy mà nói là cơn mưa đúng lúc.

Ngô nương tử nhận thuốc xong, liền hết lòng giúp đỡ bọn ta, xin La quản sự cho phụ mẫu ta đi.

Mẫu thân biết nấu ăn, còn phụ thân thì đi bổ củi.

Còn ta thì tìm mối quan hệ khác để giặt giũ quần áo trong phòng tạp vụ.

Vài ngày sau, muội muội không biết nghe được từ đâu việc ta đang giặt giũ quần áo, chạy đến chỗ ta mỉa mai châm chọc một hồi, sau đó cố ý ném hơn trăm bộ quần áo bẩn cho ta.

"Tỷ tỷ đừng tưởng ta không biết tỷ đã dùng cách gì để đổi lấy công việc nhàn hạ này," muội muội khinh bỉ nói, "Ta thật sự căm ghét cái ánh mắt cao ngạo, coi thường tất cả mọi người của tỷ trước đây."

Nàng ta cười phá lên: "Nhưng bây giờ tỷ vẫn chẳng phải đã cúi đầu, đi bán thân sao. Nhưng ta sẽ không để tỷ cứ nhàn hạ mãi đâu."

Muội muội ghi hận sâu sắc mấy cái tát ta đã cho nàng ta, lúc này không chút do dự mà giậu đổ bìm leo: "Giặt sạch số quần áo này cho đàng hoàng vào, hai ngày nữa ta sẽ đến lấy, nếu không ta sẽ nói với La quản sự tỷ lười biếng, để đại nhân điều tỷ trở lại mỏ đá."

"Nói xong chưa?" Ta bình tĩnh đối mặt với nàng ta, dưới ánh mắt khó hiểu của muội muội, "Chát" một tiếng, ta lại cho nàng ta một cái tát: "Ngươi có thể đi mách với hắn ngay bây giờ.

"Công việc này của ta là phu nhân của La quản sự sắp xếp, ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn, ngay cả một tiểu thiếp cũng không tính là phải, ngươi nghĩ La quản sự sẽ vì ngươi mà làm mất mặt phu nhân của mình sao?

"Nếu ngươi còn không nhận ra hiện thực, vậy ta sẽ giúp ngươi tỉnh táo lại lần nữa."

Muội muội một khi đắc ý sẽ trở nên ngông cuồng, thân là tỷ tỷ ruột nếu nói đạo lý không thông thì chỉ có thể đánh cho nàng ta tỉnh ra.

"Ngươi!" Muội muội vội vàng bỏ chạy, còn không quên tức giận bỏ lại một câu: "Ngươi đợi đấy, ta nhất định sẽ trở thành bình thê của La quản sự, đến lúc đó ngươi đừng hòng có ngày tháng tốt đẹp!"

Dù sao thì cũng từng là tiểu thư khuê các, muội muội đương nhiên không thèm làm thiê, ngay cả việc trở thành chính thê của quản sự nàng ta cũng cảm thấy tủi thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-lai-qua-ngay-thang/chuong-9.html.]

Nàng ta vốn dĩ định lấy La quản sự làm bàn đạp, sau khi dưỡng nhan sắc lại sẽ bám víu vào một nhân vật quyền thế giàu có, tốt nhất là tướng quân trong quân doanh.

Thế nhưng bây giờ bị ta kích động, lập tức không còn để ý đến điều gì nữa.

Tuy nhiên, các nương tử ở biên quan không phải là những tiểu thư khuê các văn nhã ở kinh thành sẽ chậm rãi chơi trò trạch đấu với nàng ta, ta không hề đặt hy vọng vào hoài bão lớn lao của muội muội.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ta nghe nói phu nhân của La quản sự đã trừng phạt một nha hoàn có ý đồ hãm hại phu nhân, trực tiếp đánh gãy chân muội muội.

Cuối cùng, La quản sự phải cầu xin mới nạp muội muội làm thiếp.

Ta không còn để tâm đến chuyện của muội muội nữa, vì người ta đã đợi rất lâu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

10

Ta thấy thiếu niên Hung Nô bị thương đang ẩn mình trong đống rơm, liền chậm rãi tiến đến gần hắn.

Đúng vậy, ta đến phòng tạp vụ là để đợi vị Vương tử Hung Nô này.

Ngày hôm qua, sau khi phát hiện lính canh trong thành nghiêm ngặt hơn một chút, ta cố ý không đóng chặt cửa sổ phòng tạp vụ.

Quả nhiên, ngày thứ hai ta đã phát hiện tên Hung Nô này trong đống rơm ở phòng tạp vụ.

Nam nhân này dù bị thương rất nặng cũng vô cùng cảnh giác, vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đứng dậy, vung d.a.o kề vào cổ ta.

Ta giả vờ sợ hãi: "Ngươi đừng sợ, ta không phải kẻ xấu, ta chỉ thấy ngươi bị thương, muốn băng bó cho ngươi thôi."

Ta đương nhiên muốn g.i.ế.c hắn ngay lập tức để báo thù cho những chiến sĩ đã hy sinh trong kiếp trước, nhưng bây giờ vẫn chưa có mười phần nắm chắc.

Ta chỉ có thể giả vờ hợp tác với hắn trước đã.

Nam nhân không tin ta có lòng tốt như vậy, hung dữ nói: "Hừ, ta là người Hung Nô, ngươi lại có lòng tốt giúp đỡ một người ngoài như ta sao?"

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, để hắn thấy sự chân thành của ta: "Mạng người là quan trọng, bất kể là người Hung Nô hay người Hán, ta đều sẽ cứu.

"Hơn nữa Phật tổ có nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp."

Ta học theo muội muội, giả vờ ngây thơ lương thiện, vẻ ngoài của nữ tử Hán đối với người Hung Nô mà nói vô cùng nhỏ bé yếu ớt, thêm vào đó người Hung Nô đều tin Phật.

Vương tử Hung Nô rất tin vào những lời này, từ từ hạ d.a.o xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận