Chính là đám người Cao Lục.
Mấy tên đó sau khi cướp được thì liền ngấu nghiến ăn, bọn họ cũng đã lâu rồi không được ăn thịt.
Đứa nào đứa nấy ăn đều rất vội vàng.
Phụ thân nhìn ta đầy suy tư, ta khẽ gật đầu.
Rồi phụ thân lập tức đứng dậy, ra vẻ giận dữ mà tranh giành với bọn họ.
Ta và mẫu thân đương nhiên cũng tham gia vào.
Khiến ta bất ngờ là, muội muội như mất trí, điên cuồng cướp thịt trong bát của Cao Lục.
Sau khi bị Cao Lục đẩy ngã xuống đất, nàng ta lại như một mụ phụ nhân chanh chua mà chửi rủa.
Sự hỗn loạn ở đây đương nhiên đã thu hút sự chú ý của quan sai, nhưng trước khi quan sai đến, nhóm Cao Lục đã uống hết canh thịt, thậm chí còn l.i.ế.m sạch cả đáy bát.
Phụ thân nhân lúc mọi người không chú ý, giả vờ làm rơi nồi đất, tiêu hủy chứng cứ.
Quan sai lạnh lùng cảnh cáo bọn ta một tiếng rồi bỏ đi, không phát hiện ra điều gì.
Đêm đó, đợi muội muội khóc thút thít ngủ ta đi, phụ thân mới nhỏ giọng nói với ta.
“Con quá liều lĩnh rồi, nếu bọn chúng đều chết, tất cả mọi người sẽ biết bát canh này có độc!”
“Không sao đâu, thuốc này sẽ không lấy mạng bọn chúng, con biết rõ mà.” Ta ra hiệu cho phụ thân yên tâm.
Ta cho thuốc tả, chỉ khiến người ta tiêu chảy liên tục.
Ăn uống thanh đạm đã lâu như vậy, đột nhiên được ăn thịt, tiêu chảy cũng là chuyện bình thường, sẽ không ai nghi ngờ ta.
Nhưng ta có ký ức từ kiếp trước, biết mấy ngày tới nhiệt độ sẽ giảm mạnh.
Đi ngoài liên tục mấy ngày thì dù là thân thể khỏe mạnh đến mấy cũng không chịu nổi, hơn nữa bọn họ còn phải vác cái thân thể yếu ớt để đi đường, sau khi nhiệt độ giảm xuống muốn sống sót không dễ dàng gì.
Quả nhiên sau khi nhiệt độ giảm mạnh, chưa đầy hai ngày, đám người Cao Lục đều lần lượt bị nhiễm phong hàn.
Để ngăn bọn chúng lây sang người khác, sai gia đã tách bọn chúng ra riêng.
Trên đường đi đày không ai muốn đến gần người bệnh, bọn chúng lại đi ngoài mấy ngày, trên người có mùi lạ xộc thẳng vào mũi, người phát cơm nhìn thấy bọn chúng liền bịt mũi đuổi bọn chúng đi.
Một chút thức ăn nước uống cũng không muốn cho bọn chúng.
Cuối cùng, mấy người bọn chúng trong một đêm tuyết rơi đều đã c.h.ế.t cóng.
Thiên đạo luân hồi, sự bất lực của ta và phụ mẫu năm xưa, những kẻ này cũng được nếm trải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-lai-qua-ngay-thang/chuong-8.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Uất nghẹn kìm nén bấy lâu trong lòng ta cuối cùng cũng được giải tỏa.
Vì có người c.h.ế.t cóng, sai gia dẫn đầu đã sai người đi mua một ít áo bông phát cho bọn ta.
Thời tiết quá lạnh, nếu tất cả mọi người đều c.h.ế.t cóng, cấp trên cũng sẽ trách cứ hắn ta
Nhờ hành động của ta, lần này việc phát áo bông sớm hơn mấy ngày so với kiếp trước.
Ta móc số bạc giấu trong đế giày ra, lén nhét cho tên tiểu lại phụ trách việc mua sắm, đổi lấy mấy bộ áo bông dày hơn một chút cho cả nhà.
Đây là giao dịch ngầm giữa tên tiểu lại và những phạm nhân như bọn ta, sẽ không ai tố giác.
Không có đám người Cao Lục, kiếp này bọn ta không còn bị cướp quần áo nữa, cuối cùng cả nhà đều bình an đến biên quan.
Giống như kiếp trước, bọn ta đều bị phân đến mỏ đá làm khổ sai.
Lần này, muội muội cũng lấm lem như ta.
Trên mặt, tai, tay đều mọc đầy mụn nước và có sẹo do mun nước để lại, ngón tay thô ráp không còn mềm mại nữa.
La quản sự phân việc không thèm liếc thêm muội muội một cái nào.
Tất cả mọi người đều có khuôn mặt phong sương, muội muội không còn khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng không còn mềm mại non nớt nữa.
La quản sự tự nhiên sẽ không còn thương xót.
Những khổ sai bên cạnh đang vác những tảng đá lớn hơn cả cơ thể mình, từng người một gầy trơ xương dọa sợ muội muội.
Vừa nghĩ đến việc cả đời này chỉ có thể vác đá, muội muội liền tuyệt vọng khôn cùng, nàng ta cắn môi, thấy quản sự sắp đi, trực tiếp vứt bỏ sĩ diện đuổi theo.
Phụ mẫu gọi nàng ta cũng không kịp.
Muội muội kéo giọng nũng nịu: "Đại nhân đợi đã, tiểu nữ từ trước đến nay thẳng thắn, thấy đại nhân dáng vẻ cao lớn anh tuấn, vô cùng ngưỡng mộ, muốn ở lại bên cạnh đại nhân làm nha hoàn, mong đại nhân thành toàn."
Muội muội tuy dung mạo có chút tì vết, nhưng cũng là thiếu nữ xuân sắc.
Thấy có người tự nguyện đến hầu hạ mình, quản sự tự nhiên vui vẻ thành toàn.
"Vân Y đừng đi! Mẫu thân còn..."
Mẫu thân đau lòng nhìn muội muội, lần này không có những quan sai đó ở đây, cuối cùng bà cũng có thể nói ra việc mình giấu vàng.
Chỉ tiếc là muội muội đã không đợi mẫu thân nói xong, nàng ta quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: "Các người cứ làm khổ sai cả đời đi! Ta muốn theo đại nhân đi hưởng thụ cuộc sống tốt lành rồi."
Sự lạnh lùng vô tình của muội muội làm tổn thương mẫu thân, mẫu thân nuốt những lời định nói vào trong, nhìn bóng dáng muội muội ngày càng xa, dần dần nước mắt giàn giụa.
Phụ thân nhìn cảnh tượng này, đau đớn kêu lên: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà!"