Cả Nhà Bị Lưu Đày, Muội Muội Lại Quá Ngay Thẳng
Chương 1
Cẩm y vệ khiêng từng rương đồ từ phủ đệ ra ngoài.
Muội muội đứng bên cạnh ta hoảng sợ bất an, các quan sai lần lượt đeo gông xiềng vào chân cả nhà bọn ta.
Kiếp trước, để muội muội yên tâm, ta chủ động nói với nàng ta rằng ta đã lén giấu bạc.
Không ngờ nàng ta lại lập tức tố cáo cho quan sai, còn ra vẻ hiên ngang bất khuất: “Tỷ tỷ sao có thể cất giấu bạc? Số bạc này là để trả lại cho triều đình, trả lại cho dân chúng!”
Mỗi bước mỗi xa
“Ta thành thật thẳng thắn như vậy, sao lại có một tỷ tỷ gian trá như ngươi. Ngươi làm như vậy có xứng đáng với những dân chúng tan cửa nát nhà vì phụ thân tham ô nhận hối lộ không?”
Quan sai trông coi trực tiếp vung mười roi vào ta, động tác cực kỳ tàn nhẫn: “Cất giấu bạc là tội chồng tội, người đâu, lục soát toàn bộ thân người bọn họ!”
Roi đó có gai ngược, sau khi chịu mười roi, trên người ta đã m.á.u thịt be bét, cái đau thấu xương đó, mỗi khi nhớ lại đều khiến ta run rẩy.
Ta đau đớn cuộn mình trên mặt đất, m.á.u tươi không ngừng nhỏ xuống nền đất đầy bụi bặm, phụ mẫu lập tức nước mắt giàn giụa, đau lòng đỡ ta dậy.
Quan sai nhìn muội muội: “Phụ thân ngươi tuy là một đại tham quan, tỷ tỷ ngươi cũng là một kẻ thích giở trò, nhưng nha đầu nhà ngươi lại có mấy phần bổn phận thành thật.”
Muội muội ưỡn thẳng lưng, vô cùng tự hào: “Từ nhỏ ta đã đọc thuộc nữ đức nữ huấn, tự nhiên biết thế nào là giữ đúng bổn phận của nữ tử.”
Rồi nàng ta lại nhíu mày nhìn ta: “Tỷ tỷ cũng đừng trách ta nói thẳng, ta biết tỷ thích buôn bán kiếm lời, giở thủ đoạn, nhưng tỷ ngàn vạn lần không nên lúc này còn lừa gạt đại nhân, cất giấu bạc.”
“Không tệ không tệ, ta thích nhất những nữ tử thẳng thắn như ngươi.”
Quan sai nhìn muội muội với ánh mắt tán thưởng: “Ngươi tố cáo có công, vậy thì lên xe tù ngồi đi.”
Muội muội cố nén niềm vui, nhanh chóng ngồi lên xe tù.
Những người khác cùng bị lưu đày lại nhìn cả nhà bọn ta bằng ánh mắt thù địch.
Vì sự tố cáo của muội muội, bọn họ cũng bị lục soát lại lần nữa, không ít người vì thế mà gặp tai họa.
Ta và phụ mẫu vì thế mà trên đường đi chịu đủ sự xa lánh khi dễ bắt nạt, thường xuyên bị cướp thức ăn và quần áo.
Tệ hơn nữa, trời ngày càng lạnh, cuối cùng sau một trận tuyết lớn, phụ mẫu không bao giờ mở mắt được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-lai-qua-ngay-thang/chuong-1.html.]
Ta vĩnh viễn không thể quên, kiếp trước mình quỳ trên mặt đất, cầu xin bọn họ chia cho một chút lửa, nhưng không ai để ý, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân dần dần lạnh đi.
Mẫu thân chỉ kịp để lại một câu “Chăm sóc tốt muội muội của con, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện”, rồi ra đi.
Cuối cùng là tiếng lẩm bẩm thần chí không rõ của phụ thân:
“Ta… ta không có tội, Vân Thường, là phụ thân đã liên lụy con…”
Ta ghi nhớ lời phụ mẫu, vừa chăm sóc muội muội, vừa điều tra sự thật về việc phụ thân bị vu oan.
Nhưng chiến tranh bùng nổ trước, mà muội muội tự xưng là lương thiện của ta lại xinh đẹp ngồi trong trận doanh phe địch.
---
Những kẻ tội đồ bọn ta đều bị đày đến biên quan làm khổ sai ở mỏ đá.
Trên đường lưu đày ta đi bộ ba ngàn dặm, trên đường dù gió sương mưa tuyết cũng cắn răng chịu đựng.
Lòng bàn chân vốn mềm yếu mỏng manh sớm đã hết lần này đến lần khác bị mài rách, nổi mụn nước, trong sự dày vò đau đớn của m.á.u và mồ hôi, hình thành lớp chai dày cộm, da dẻ cũng trở nên thô ráp, khuôn mặt dãi dầu sương gió.
Ta không còn là nữ tử yếu đuối trong khuê phòng ngày xưa nữa.
Nhưng muội muội ngồi trên xe tù, không chịu chút khổ sở nào.
Khi ta mình đầy vết roi, được phụ mẫu dìu đỡ run rẩy bước đi, muội muội ngồi trên xe tù tựa vào lan can ngủ ta đi.
Khi lòng bàn chân ta rách nát, m.á.u thịt be bét, muội muội trên xe tù lại than phiền xe quá xóc nảy, thân thể nàng ta sắp tan ra rồi.
Khi phụ mẫu bệnh nặng, ta muốn muội muội xuống nhìn bọn họ lần cuối, muội muội mặc quần áo dày cộm co ro trong xe không chịu xuống.
Mắt muội muội đỏ hoe, khóc lóc nói: “Tỷ tỷ, chân ta tê cóng rồi, ta cũng muốn nhìn phụ mẫu lần nữa, nhưng ta thật sự không thể động đậy được, tỷ biết đấy, ta luôn nói thật mà.”
“Áo bông của muội có thể cho mẫu thân mặc một chút được không? Bà ấy thật sự sắp c.h.ế.t cóng rồi.” Cổ họng ta nghẹn lại, cầu xin nàng ta nhường một chiếc áo.
Muội muội lại căng thẳng ôm chặt quần áo, cúi đầu khóc nức nở: “Không phải ta không chịu cho mượn, chiếc áo này là sai gia thấy thương ta mới thưởng cho, nhưng phụ mẫu là tội nhân, nếu sai gia nhìn thấy họ mặc chiếc áo này nhất định sẽ tức giận.”
Ta câm nín, chỉ có thể như một kẻ ngốc ngây người nhìn phụ mẫu qua đời.