Trước khi bọn họ đi, bọn họ đã đưa cho ta những bộ quần áo đơn độc còn lại trên người, ta dựa vào mấy bộ quần áo này, nhét đầy rơm rạ cồng kềnh, thủng lỗ chỗ để cầm cự đến biên quan.
Chỉ là toàn thân mọc đầy mụn nước, trên mặt, tai, tay đều là sẹo do mụn nước bong tróc để lại.
Mà da muội muội vẫn mềm mại, thân thể yếu ớt mảnh mai.
Ở mỏ đá, nàng ta căn bản không thể vác nổi đá, quản sự trông coi thấy nàng ta yếu ớt, không làm được khổ sai, liền sắp xếp cho muội muội một công việc giặt giũ quần áo.
Ban đầu quản sự thấy bọn ta là tỷ muội, muốn sắp xếp bọn ta ở cùng nhau.
Đúng lúc này muội muội lại ra vẻ chính trực: “Tỷ muội bọn ta đều là tội nhân sao có thể an tâm làm công việc nhẹ nhàng được, như vậy ta sẽ lương tâm bất an!
“Hơn nữa không phải ta coi thường tỷ tỷ, ta luôn thẳng thắn chưa từng lừa gạt ai.
“Tỷ tỷ là trưởng nữ, được phụ mẫu cưng chiều, tỷ ấy chưa từng làm việc nặng nhọc, thậm chí cầm bàn tính một lúc cũng kêu mệt, làm sao có thể vào mỏ đá vác đá, chi bằng để ta vác đá thay tỷ ấy, tỷ tỷ đi giặt giũ quần áo đi!”
Mỗi bước mỗi xa
Quản sự nghe xong không khỏi khen ngợi muội muội lương thiện lại yêu thương tỷ tỷ, còn đối với ta thì không có sắc mặt tốt.
Hắn ta dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá ta một lượt rồi nói: “Lời ta nói ra không có lý do để rút lại, Phương Vân Y vẫn đi giặt giũ quần áo, còn Phương Vân Thường thì đi mỏ đá vác đá đi.”
Ta chưa kịp nói gì, lại bị đưa trở lại mỏ đá.
May mắn là cơ thể ta trên đường lưu đày đã lột xác hoàn toàn, sức lực đã lớn hơn rất nhiều so với trước đây, cắn răng cũng kiên trì vác xong số đá hàng ngày.
Giặt giũ quần áo từ trước đến nay đều là việc của hạ nhân trong phủ, muội muội lại yếu đuối, làm mấy ngày đã đổ bệnh.
Để chăm sóc nàng ta, ta đã làm thay việc của nàng ta, lại thức đêm tìm thảo dược.
Bệnh của nàng ta lại không hề thuyên giảm, cho đến khi ta phát hiện muội muội lén giấu một thiếu niên Hung Nô bị thương, hơn nữa còn chia số thảo dược ta vất vả tìm được cho hắn.
Người này lai lịch bất minh, mà người Hung Nô xưa nay vẫn luôn đối địch với triều ta.
Ta lo lắng hắn là gian tế dò la tin tức, muốn tố cáo hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-bi-luu-day-muoi-muoi-lai-qua-ngay-thang/chuong-2.html.]
Muội muội lại tức giận ngăn ta lại: “Tỷ tỷ đừng trách ta nói thẳng, tỷ cũng quá lạnh lùng vô tình rồi, mặc kệ hắn là người Hung Nô hay người Hán, đều là một mạng người sống, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!”
Và còn lấy tính mạng ra uy hiếp, nếu ta dám tố cáo, nàng ta sẽ lập tức tự sát, xuống âm phủ nói với phụ mẫu là ta, người tỷ tỷ thấy c.h.ế.t không cứu này đã hại c.h.ế.t nàng ta.
Không còn cách nào, ta chỉ có thể thỏa hiệp.
Chỉ là chuyện bất trắc vẫn xảy ra, không lâu sau đó người Hung Nô liền xâm lược cướp bóc biên quan, muội muội lại bị bắt đi!
Nàng ta là người thân duy nhất của ta trên đời này, ta không thể phụ lòng phụ mẫu đã căn dặn ta.
Để cứu muội muội ta đã gia nhập nương tử quân.
Nhưng ta làm sao cũng không ngờ được, khi tìm thấy nàng ta lại là ở chiến trường.
Muội muội đã trở thành Vương phi Hung Nô, còn thiếu niên nàng ta cứu chính là Vương tử Hung Nô.
Họ thân mật khăng khít, vui vẻ biết bao, hoàn toàn không nhìn thấy xác c.h.ế.t la liệt xung quanh.
Giờ khắc này ta còn gì mà không hiểu, muội muội căn bản không phải bị bắt đi, mà là chủ động đi theo kẻ địch đến Hung Nô.
Ta nuốt ngược vị tanh trong cổ họng, liều c.h.ế.t c.h.é.m g.i.ế.c đến bên nàng ta, rồi quỳ xuống cầu xin muội muội tha cho dân chúng trong thành.
Muội muội vuốt lọn tóc mai cài trâm vàng đính hồng ngọc, cười khanh khách nói: “Tỷ tỷ cũng biết ta chỉ nhận lý lẽ chết, ta đã gả vào Hung Nô, xuất giá tòng phu, sau này người Hán đều không liên quan đến ta nữa.”
“Ngươi không phải nói mạng người Hung Nô và người Hán đều như nhau sao, đây đều là những mạng người sống mà!” Ta khản giọng nói.
Muội muội thở dài một tiếng đầy vẻ bi ai: “Tỷ tỷ hoàn toàn không biết dân chúng Hung Nô hầu như ai ai cũng không đủ ăn, mỗi ngày đều có người đói c.h.ế.t bệnh chết, họ cần giúp đỡ hơn người Hán rất nhiều.
“Bọn ta chỉ lấy đi một chút đồ vật của người Hán để cứu thêm nhiều mạng người mà thôi, còn những người c.h.ế.t trên chiến trường này, ta sẽ cầu phúc tụng kinh cho họ, phù hộ họ kiếp sau an khang.”
Hai mắt ta đỏ ngầu, tức giận công tâm trực tiếp hộc máu, cầm thanh kiếm gãy trong tay, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đôi súc sinh này, quân địch xung quanh lập tức giơ cao đại đao đồng loạt c.h.é.m về phía ta.
Ta c.h.ế.t trên chiến trường này, cho đến giây phút cuối cùng cũng không chịu nhắm mắt.