BỒ ĐỀ TUYẾT

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, một câu mà hiểu: "Là nghĩ nhiều , nha đầu ngốc thể khai sáng ?"

Trước khi xuất giá, theo cha học y thuật, trong mắt thầy thuốc thì phân biệt nam nữ. khi thấy cơ thể , má vẫn đỏ bừng, nuốt nước bọt...

Ngực màu lúa mạch, đường nét cứng rắn, xuống là vòng eo thon gọn, cơ bụng rõ ràng.

"Tên hòa thượng bằng ?" Hắn nheo mắt , đột nhiên hỏi.

Ta suýt nữa thì nhảy dựng lên đụng cái bàn phía , cẩn thận cắn lưỡi, đau đến chảy nước mắt.

"Ta... nhớ..." Đêm đó, chỉ là sự đòi hỏi của , quan tâm đến nước mắt và ý của .

Không chút cảm giác gì đáng , tự nhiên cũng rõ những gì nên .

"Ngươi cũng thật thành thật, hỏi gì, ngươi trả lời đó." Hắn tiến gần hơn, dường như bao trùm trong bóng hình của .

Giọng , một chút vui?

Ta gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn: "Ngươi đừng động, bôi thuốc băng bó cho ngươi."

Từ Thẩm gia mang ít thuốc, thể dùng đến.

Vết d.a.o ở n.g.ự.c lật , sâu thêm một chút nữa là thể thấy xương. Dù là bôi thuốc băng bó, ánh mắt đều chăm chú , một lời.

"Không đau ?" Ta nhịn hỏi.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Hắn cong khóe môi: "Đau chứ, ngươi dỗ thế nào? Giúp thổi thổi nhé?"

Cũng . Ta cúi đầu, nhẹ nhàng thổi vết thương của .

Người nãy còn bất động, đột nhiên căng cứng , tránh : "Đừng dễ lừa như , nha đầu ngốc! Ta sẽ cảm giác thành tựu."

11.

Sau khi băng bó xong cho , suy nghĩ một chút, bắt đầu sắc thuốc.

Những dược liệu quý giá vẫn dùng hết, Ôn Cảnh Tu sẽ thèm uống "đồ bẩn" do sắc, cũng thể lãng phí.

Đợi khi mùi thuốc bay . Ta cầm con d.a.o nhỏ, chút do dự rạch lòng bàn tay, nhỏ m.á.u ...

"Ngươi ?" Chưa kịp đến gần từ lúc nào, nắm c.h.ặ.t t.a.y , ngữ khí nghiến răng nghiến lợi: "Tại tự thương?"

"Chỉ là dược dẫn, để tăng hiệu quả của thuốc mà thôi." Ta quen thuộc giải thích với .

Sợ hiểu, tiếp tục : "Lúc nhỏ từng bệnh nặng, cha tìm cho Tuyết Liên Thiên Sơn, loại thuốc thể hòa m.á.u thịt, m.á.u của tác dụng chữa thương, thích hợp dược dẫn. Trước đây ở Thẩm gia, các bệnh, cũng lấy m.á.u cứu họ."

Ánh mắt tối sầm , bàn tay nắm chặt lòng bàn tay cũng buông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-de-tuyet-ihym/chuong-6.html.]

"Vết thương ở n.g.ự.c cũng ? Vì Ôn Cảnh Tu..." Hắn thu vẻ lười biếng, nghiêng đầu, từng chữ từng chữ lạnh lẽo vô cùng.

Dáng vẻ của , khiến sợ hãi. sợ, trong lòng còn chút ấm áp kỳ lạ.

Dường như, lâu lắm ai hỏi đau , khó chịu , quan tâm thương .

"Ta vì để trả ..."

"Hắn chấp nhận ?" Hắn nhạo một tiếng, giọng hung dữ: "Tên trọc cao ngạo..."

Dường như cũng trở thành những trong phủ Quốc sư.

Những lời đó, quen nên còn đau nữa, nhưng thấy giọng lạnh lùng mỉa mai của , tim quặn thắt.

Vành mắt đỏ lên . Hắn lập tức buông tay, tay g.i.ế.c thì gọn gàng dứt khoát, dỗ dành lóng ngóng: "Ngươi đừng nữa, sai ? Ta ngươi, mắng là tên trọc !"

"Ta gì thì ngươi mới nữa? Giết c.h.ế.t tên trọc nhé?"

Ta bật : "Hắn là Quốc sư, thể giết, đừng chuyện nguy hiểm. Mau uống thuốc ."

Hắn bưng chén thuốc, kén chọn uống một cạn sạch.

Uống xong vẫn nhíu mày: "Chúng bàn bạc chút, đừng lấy m.á.u nữa. Thể chất , thể so với tên trọc thận hư , vết thương nhỏ sẽ nhanh chóng lành thôi. Không cần lãng phí m.á.u của ngươi, rạch tay đau lắm, những chuyện thương cứ để chúng , nữ tử nên che chở."

Con cái của Thẩm gia quá nhiều, ngay cả cha cũng từng với những lời như . Mũi cay cay, hỏi : "Ngươi cũng , ?"

Hắn ngây một lúc, lẽ là nhớ đến họ, nụ mặt trở nên dịu dàng: "Ta một ."

"Muội nghịch ngợm, ngang ngược hơn ngươi nhiều, nhưng cha cưng chiều , ai thể ức h.i.ế.p ."

Được khác cưng chiều, mới thể ngông cuồng: "Muội của ngươi ca ca như ngươi, chắc chắn nàng hạnh phúc." Vì bảo vệ nàng , dung túng nàng .

Hắn đưa tay lên, xoa xoa đỉnh đầu : "Ngươi gọi là đại ca, miễn cưỡng nhận thêm ngươi một . Sau , tên trọc sẽ thể ức h.i.ế.p ngươi nữa."

12.

Hắn ở chỗ dưỡng thương. Đối với lúc nào cũng tỏ lười biếng, bất cần đời.

Có lúc trêu như trêu mèo: "Sơ Nghi, gọi một tiếng 'ca ca' xem!"

Vành tai tóc che , nhưng vẫn ửng đỏ. Ta hé miệng, vẫn thành thật gọi , Tề đại ca.

Hắn thất vọng "chậc" một tiếng: "Nha đầu ngốc, ngoan!"

Thanh Tỏa mỗi đều trốn nhanh hơn , nàng lén với : "Tề công tử luôn một luồng khí thế cho lạ đến gần, còn đáng sợ hơn cả Phật tử, nô tỳ dám chuyện với , cũng dám gần ."

Hắn nhướng đôi mắt xếch lên, quả thực giống như một con báo tao nhã lười biếng phơi nắng, chỉ là khi ở mặt , thu móng vuốt sắc bén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận