BỒ ĐỀ TUYẾT

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngươi là yêu nữ thích khách từ đến, dám phá hoại sự thanh tu đạo hạnh của Phật tử!" Thị vệ của vung kiếm đ.â.m tới.

Ta hành hạ cả đêm, cơn say vẫn tan hẳn, căn bản thể né tránh.

Ôn Cảnh Tu phun một ngụm máu, chặn kiếm của : "Thôi , đây là một kiếp nạn trong mệnh của , Phật gia từ bi sát sinh, hãy để nàng sống."

Thanh Tỏa cả đêm tìm thấy , lo sợ, sợ thích khách tổn thương, dám giấu giếm, trở về Thẩm gia cầu cứu.

Khi của Thẩm gia tìm thấy, Phật tử , chỉ còn một y phục rách rưới giường của .

Tửu lâu vốn là nơi nhiều , chuyện Tam tiểu thư nhà Thẩm gia nhục, nhanh lan truyền khắp Hoàng thành.

Chuyện ầm ĩ lên, Ôn Cảnh Tu vì lòng thương xót của tu Phật, dối, chủ động thừa nhận đêm đó là .

Hắn nguyện ý chịu trách nhiệm với , cưới thê tử.

4.

Sự chịu trách nhiệm của , chính là để ôm chiếc cà sa lạnh lẽo nhuốm hương đàn hương của , bái đường thành , trở thành trò cho thiên hạ, cả nhà họ Thẩm cũng vì thế mà thể ngẩng đầu.

Hứng chịu những ánh mắt khinh bỉ và chế giễu, những giọt nước mắt câm lặng của Nhị tỷ, bái đường xong.

Trở về hậu viện phủ Quốc sư, ngã bệnh ngay trong đêm, sốt cao dứt.

Thanh Tỏa, theo về nhà phu quân, sốt ruột , bất chấp tuyết lớn cầu xin Ôn Cảnh Tu. trong phủ.

Từ khi phủ Quốc sư, từng trở về, mỗi ngày đều ở trong cung. Lần cũng ở đây.

Thanh Tỏa quỳ xuống mặt gia nhân trong phủ dập đầu, đầu đập lên nền gạch đông cứng, vang lên những tiếng "cốp cốp", nhưng cũng đổi lấy lòng trắc ẩn của bọn họ.

Quản gia trong phủ lạnh lùng : "Quốc sư cung để cầu phúc tụng kinh cho Hoàng thượng, nhất thời thể trở về."

"Tiểu thư đây? Sốt cao như nữa sẽ hóa thành ngốc mất! Cầu xin các vị cho mời đại phu !"

Bọn họ thoái thác: "Chúng chỉ là kẻ nô tài, thể chủ tử quyết định? Ngươi cứ về chờ , đợi Quốc sư trở về, sẽ cho ngươi."

Thanh Tỏa trở về, dùng thể của nàng sưởi ấm cho cơ thể đang run lên vì sốt rét của , ôm lấy : "Tiểu thư, là nô tỳ vô dụng! Trên phủ Quốc sư một ai xem chúng gì, tiểu thư ở Thẩm gia cũng là bảo bối của lão gia và phu nhân, chịu tội như thế !"

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-de-tuyet-ihym/chuong-2.html.]

Thanh Tỏa thành tiếng, "Quốc sư gia coi Người là phu nhân, đám nô tài chó má cũng nhân cơ hội dẫm đạp chúng ... Tiểu thư, đợi Người khỏe , chúng rời khỏi đây !"

Rời khỏi đây, thì thể ?

Thân thể dơ bẩn, tái giá, chỉ thể cho thôi ?

Thiếp là thứ tùy ý thể bán , Thanh Tỏa theo , chỉ chịu thêm nhiều khổ sở.

Ta hé môi nứt nẻ vì sốt, vẫn cố gắng nặn một nụ yếu ớt với nàng: "Được... chúng đây."

Sau , vẫn khỏe .

Không vì Ôn Cảnh Tu đưa đại phu về, mà là Thanh Tỏa lấy bí dược quý giá trong vật hồi môn của Thẩm gia, ngàn vàng cũng khó đổi.

Viên thuốc duy nhất , vốn dĩ là nương dùng khi sinh nở, ngờ phủ Quốc sư dùng đến.

Ta sốt ba ngày ba đêm, khi mơ màng, nghĩ đến đêm hoang đường ở tửu lâu. Hắn ôm chăn, dịu dàng vô cùng, tựa như là trân bảo quý giá nhất, dễ vỡ nhất đời.

Hắn cắn lấy môi , vuốt ve vành tai nhiều lời: "Nàng của , nữa… Chiếc cà sa , thể vì nàng mà cởi bỏ, phụ Như Lai cũng phụ nàng."

Đáy lòng nóng bỏng, nóng đến mức thở nổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng. Thì vị Phật thanh tịnh đài sen, khi động lòng, đẽ, mê hoặc đến thế.

Thanh Tỏa sai, cha từng bạc đãi , nhưng Thẩm gia năm đứa con, còn hai , thì hai tỷ tỷ xuất sắc. Ánh mắt của nương thể chỉ đặt mãi một .

Từ khi sinh , cả nhà ồn ào náo nhiệt, thứ ăn vận, thứ dùng đều là đồ thừa của hai tỷ tỷ, còn giúp nương chăm sóc hai .

Lúc còn nhỏ, thường nghĩ, thể một mái nhà riêng, một cái sân nhỏ cũng , cần quá nhiều .

Người quá nhiều, thì sẽ trở thành cái bóng đáng kể.

Cho nên, rõ Ôn Cảnh Tu là Phật tử, Quốc sư đương triều, thanh tâm cấm dục, động tục niệm, cha vẫn gả đến.

Hai lớn lên lấy thê , luôn cần chỗ ở, còn cần một khoản tiền sính lễ. Đằng nào thì cũng chẳng tài giỏi gì, cũng thể gả cho hơn, sống góa một đời, vẫn hơn là để Thẩm gia mất mặt, cô nương già hết kiếp.

Ta tham luyến chút ấm áp đó, tham luyến vẻ mặt Ôn Cảnh Tu trong mắt chỉ . Biết rõ sẽ bước chân hậu viện nửa bước, vẫn luôn mong sẽ nể tình da thịt ngày xưa, đối xử với chút khác biệt.

Cho đến khi bệnh sắp chết.

Mới như bừng tỉnh, yêu , một chút cũng yêu, trong mắt , chỉ là một cơn gió thoảng qua, một đám mây trôi dạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận