BỒ ĐỀ TUYẾT
Chương 1
1.
Ngày về phủ Quốc sư bái đường thành , Ôn Cảnh Tu xuất hiện.
Trong khách đường một màu tang trắng, hương đàn hương cúng Phật nghi ngút, lạnh lẽo như một hầm băng.
Giữa tiết trời Đông tháng Chạp, là vì lạnh vì lý do nào khác, vịn khung cửa, khẽ run lên.
"Không tân lang ở đây, bái đường?" Ta nhíu mày, cẩn trọng hỏi.
Ta Ôn Cảnh Tu cưới , coi như một nỗi sỉ nhục. Ngày đại hôn, lười biếng đến mức chẳng thèm giả vờ, ngay cả con gà trống để thế bái đường cũng tìm. Trên ghế chỉ đặt một chiếc cà sa màu trắng.
Lão ma ma trong phủ thiếu kiên nhẫn, bĩu môi: "Ngươi lắm chuyện. Gả phủ Quốc sư là phúc phận của ngươi . Quốc sư chẳng để chiếc áo cà sa ở đó ?"
"Thấy áo cà sa như thấy Quốc sư. Ngươi và chiếc áo bái đường thành là ." Bà thiếu kiên nhẫn vẫy tay, "Tất cả đều như , Quốc sư sẽ gặp ngươi !"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nhạo của gia nhân.
"Đồ hổ, dám dụ dỗ Phật tử!"
"Phật tử thanh tâm quả dục, cưới ả chẳng qua chỉ vì danh tiếng của ả !"
"Vào phủ Quốc sư cũng chỉ là sống mà như ở góa!"
Nhị tỷ đưa , thấy mà run rẩy cả , tức giận kéo tay : "Tiểu theo về! Mặc kệ họ là Phật tử Quốc sư, chúng gả nữa!"
Chuyện và Phật tử hoang đường một đêm, phá vỡ sự thanh tu của Ôn Cảnh Tu, lan truyền khắp kinh thành.
Ngày đại hôn, nếu kiệu hoa về, cũng là mất mặt cha . Ta sai lầm một , thể để họ hổ thêm nữa.
Nén sự chua xót trong đáy mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chực trào, cố chấp : "Nhị tỷ, tìm . Hắn là Phật tử, lòng từ bi, tâm niệm chúng sinh... Thế nào cũng sẽ nể mặt một chút."
2.
Sự thật chứng minh sai.
Thất tình lục dục của dâng hiến cho chuỗi tràng hạt. Lòng từ bi ôn nhu dành trọn cho chúng sinh.
Còn thứ ban cho chỉ là sự vô tình lạnh lùng, còn hơn cả gió tuyết.
Ta quỳ bên ngoài tháp Phật gần mặt nước, hứng chịu cơn gió lạnh buốt như d.a.o cắt, cầu xin : "Đại nhân, hôm nay là ngày đại hỷ của chúng . Ta gả phủ Quốc sư, sẽ an phận thủ thường, chẳng màng đến điều gì xa hoa. Cầu đại nhân nể mặt , chỉ cần ngoài chốc lát, cùng bái đường thành !"
Trong tháp Phật lặng ngắt như tờ, phủ đầy tuyết trắng, cao vời vợi thể với tới.
Nước mắt nhòa mặt, đông cứng khiến mặt đau rát, đỏ ửng. Ta dập đầu cầu xin , hết đến khác, nền tuyết trắng tinh hiện lên một vệt m.á.u đỏ chói mắt. mà bên trong, từ đầu đến cuối hề một tiếng động vọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-de-tuyet-ihym/chuong-1.html.]
Tim đau như khoét. Ta mất mặt cũng chẳng . Nhị tỷ vẫn xuất giá, thể để tỷ vì chuyện của mà nhà phu quân khinh thường.
Ta dậy, trong tháp Phật, liền thị vệ gác cửa chặn : "Người sống cần thể diện, Phật tử gặp ngươi, chẳng lẽ Thẩm tiểu thư giữ chút thể diện cuối cùng cho ?"
"Dưa ép ngọt, Thẩm tiểu thư si mê quấn quýt như thấy mất mặt ?"
"Nếu nữ nhân thiên hạ đều hổ mà phá giới của Phật tử, tranh giành gả phủ Quốc sư, Phật tử đại nhân cũng chẳng thể cưới hết !"
Sắc mặt của đại khái còn trắng hơn tuyết. Loạng choạng lùi một bước, ngẩng đầu trời tuyết bay ngập trời, mới nuốt xuống sự nghẹn ứ nơi cổ họng.
Dưa ép ngọt... Ta cũng nữa.
3.
đêm hôm đó, chính ôm lấy , đáy mắt đỏ ngầu, cắn lấy môi , từng món y phục của đều cởi bỏ… Sao chỉ sai?
Ngày khai trương lầu Phượng Lai, loại rượu Lan Sinh quý hiếm. Ta ham uống rượu ngon, nên mặc nam trang, sai nha Thanh Tỏa giả tiểu đồng, cùng đến lầu Phượng Lai.
Sau khi uống mấy chén, trong tửu lâu gặp thích khách hành thích. Ta và Thanh Tỏa lạc , men dâng lên, nóng ran mềm nhũn, mắt cũng mơ hồ, vô tình bước một gian phòng đầy mùi đàn hương.
"Ngươi là ai? Ra ngoài!" Giọng lạnh lùng, như dòng suối lạnh tràn qua.
Nghe thấy giọng , cơn say của tan ít. Lúc mới chú ý đến đang kiết già giường, áo trắng như tuyết, vương bụi trần, đôi mắt vô bi vô hỉ lạnh lùng .
Ngoài tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ngừng, khẽ cầu xin : "Ta chỉ đây, sẽ quấy rầy ngài thanh tu, đợi kẻ bên ngoài , sẽ rời ngay!"
Rượu say cuồn cuộn, mơ mơ màng màng ngủ .
Trong đêm thấy tiếng ho ngừng. Người tựa tiên nhân giường phun một ngụm m.á.u lớn, nhuộm đỏ chiếc cà sa trắng của .
Tim thắt , lo lắng hỏi : "Sư phụ, Ngài chứ?"
Hắn chằm chằm , đáy mắt đỏ rực, khẽ lẩm bẩm: "A Na Nhu..."
"Sư phụ gì cơ?"
Hắn đột nhiên cúi xuống, hôn lấy môi , nụ hôn nhẹ nhàng dần mất kiểm soát trở thành cắn mạnh.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Mọi sự giãy giụa của , đều hóa thành tro tàn trong câu yếu ớt và dịu dàng của : "Đừng rời xa ..."
Từng lớp y phục, bàn tay đang đeo chuỗi hạt bồ đề cởi bỏ.
Ta say rượu mơ màng, thì mất lý trí, cứ thế hoang đường một đêm, thủ hạ của đến nơi phát hiện.
Ta vĩnh viễn thể quên vẻ mặt của Ôn Cảnh Tu khi tỉnh , lạnh như băng sương, âm u như mực, g.i.ế.c c.h.ế.t .