BẠN TRAI ĂN CẮP VÉ SỐ TRÚNG THƯỞNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 7
Tôi cười, đáp:
"Nếu không phiền thời gian của anh, tôi mong anh có thể ở lại. Xem xem cấp dưới của mình là người hay là quỷ, cũng như làm chứng cho tôi. Ngoài ra, tôi còn vài tấm ảnh có thể giúp anh một chút."
Một kẻ thứ ba bị điều đến chi nhánh mà nói tổng giám đốc không biết thì tôi không bao giờ tin.
Quả nhiên, Viên Chí Hạo không rời đi.
Khi cửa phòng họp mở ra, Chu Sướng bước vào, vừa định chào hỏi:
"Viên tổng…"
Nhưng ngay khi thấy tôi, anh ta đứng sững lại, mặt đầy vẻ không tin nổi.
Trước đây tôi chưa từng đến công ty tìm anh ta. Tôi vốn là kiểu người ngại làm lớn chuyện, tính cách mềm yếu, không khác gì một cái bánh bao. Nếu không, tôi đã chẳng phải trả tiền thuê nhà suốt từ khi tốt nghiệp. Chu Sướng luôn bảo anh ta để dành lương để sau này mua nhà.
Ba năm sau khi tốt nghiệp, tôi thậm chí còn không biết anh ta tiết kiệm được bao nhiêu.
Tôi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:
"Tôi nghĩ anh không muốn mở cửa mà bàn chuyện của chúng ta đâu nhỉ."
Chu Sướng cố gắng giữ bình tĩnh, liếc nhìn Viên Chí Hạo. Thấy tổng giám đốc không định lên tiếng, anh ta đóng cửa, đi vào và ngồi đối diện tôi.
"Ôn Thu Nhiên, chuyện riêng của chúng ta để sau giờ làm nói. Đừng đến công ty làm loạn, không tốt cho danh tiếng của cô. Cô cũng không muốn bị người ta cười nhạo chứ?"
Tôi lắc tay, chậm rãi nói:
"Chu Sướng, anh vừa nói bốn câu thì sai bốn chỗ. Không biết anh thi đỗ đại học kiểu gì, hay là đi làm khiến anh ngu đi rồi?"
"Em…" Anh ta giận dữ, định nói gì đó nhưng bị tôi ngắt lời.
"Thứ nhất, anh đã chặn WeChat và điện thoại của tôi, thì tôi làm sao liên lạc riêng với anh để giải quyết?