BẠN TRAI ĂN CẮP VÉ SỐ TRÚNG THƯỞNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 7
Tôi cười, đáp:
"Nếu không phiền thời gian của anh, tôi mong anh có thể ở lại. Xem xem cấp dưới của mình là người hay là quỷ, cũng như làm chứng cho tôi. Ngoài ra, tôi còn vài tấm ảnh có thể giúp anh một chút."
Một kẻ thứ ba bị điều đến chi nhánh mà nói tổng giám đốc không biết thì tôi không bao giờ tin.
Quả nhiên, Viên Chí Hạo không rời đi.
Khi cửa phòng họp mở ra, Chu Sướng bước vào, vừa định chào hỏi:
"Viên tổng…"
Nhưng ngay khi thấy tôi, anh ta đứng sững lại, mặt đầy vẻ không tin nổi.
Trước đây tôi chưa từng đến công ty tìm anh ta. Tôi vốn là kiểu người ngại làm lớn chuyện, tính cách mềm yếu, không khác gì một cái bánh bao. Nếu không, tôi đã chẳng phải trả tiền thuê nhà suốt từ khi tốt nghiệp. Chu Sướng luôn bảo anh ta để dành lương để sau này mua nhà.
Ba năm sau khi tốt nghiệp, tôi thậm chí còn không biết anh ta tiết kiệm được bao nhiêu.
Tôi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:
"Tôi nghĩ anh không muốn mở cửa mà bàn chuyện của chúng ta đâu nhỉ."
Chu Sướng cố gắng giữ bình tĩnh, liếc nhìn Viên Chí Hạo. Thấy tổng giám đốc không định lên tiếng, anh ta đóng cửa, đi vào và ngồi đối diện tôi.
"Ôn Thu Nhiên, chuyện riêng của chúng ta để sau giờ làm nói. Đừng đến công ty làm loạn, không tốt cho danh tiếng của cô. Cô cũng không muốn bị người ta cười nhạo chứ?"
Tôi lắc tay, chậm rãi nói:
"Chu Sướng, anh vừa nói bốn câu thì sai bốn chỗ. Không biết anh thi đỗ đại học kiểu gì, hay là đi làm khiến anh ngu đi rồi?"
"Em…" Anh ta giận dữ, định nói gì đó nhưng bị tôi ngắt lời.
"Thứ nhất, anh đã chặn WeChat và điện thoại của tôi, thì tôi làm sao liên lạc riêng với anh để giải quyết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thứ hai, tôi không đến đây để làm loạn. Nếu tôi muốn làm loạn, anh đã sớm nổi tiếng khắp công ty rồi.
Thứ ba, chuyện anh làm không bằng cầm thú mà còn lo danh tiếng. Danh tiếng của anh đáng để giữ lắm sao?
Thứ tư, chuyện anh làm chính là trò cười. Anh sợ bị cười nhạo à?"
Mỗi lần anh ta định nói, tôi lại cắt ngang. Gương mặt anh ta, vốn có chút điển trai, giờ trở nên méo mó và xấu xí.
Cuối cùng, anh ta đứng phắt dậy, nắm chặt tay, hung hăng nhìn tôi:
"Ôn Thu Nhiên, cô đừng quá đáng!"
"Ngồi xuống." Giọng nói lạnh lùng của Viên Chí Hạo vang lên, chỉ vào chiếc ghế.
Chu Sướng không còn cách nào khác, miễn cưỡng ngồi xuống, mắt gườm gườm nhìn tôi.
"Chu Sướng, đừng nghĩ tôi nói khó nghe. Sáu năm qua, đây là nhận xét công bằng nhất tôi dành cho anh. Anh tự hỏi lòng mình xem, tôi có nói sai không?"
"Ôn Thu Nhiên, cô không thể chứng minh tờ vé số đó là của cô. Cô đến đây làm loạn hay sỉ nhục tôi cũng vô ích. Không phải của cô thì không phải của cô. Nếu cô chứng minh được, đã dẫn cảnh sát đến rồi."
"Đúng, tôi không thể chứng minh. Anh làm sạch sẽ quá, thậm chí còn xóa cả ảnh tôi chụp vé số. Nhưng tôi chỉ muốn biết, nếu không còn yêu, sao anh không thẳng thắn nói chia tay? Tại sao lại làm nhục tôi, làm nhục tình cảm giữa chúng ta?"
Chu Sướng im lặng, tôi biết anh ta sẽ không tự chuốc rắc rối trước mặt lãnh đạo.
Không sao, anh không nói thì tôi nói.
"Không phải anh chỉ muốn có một chỗ ở miễn phí sao? Từ khi tốt nghiệp đến giờ, tiền thuê nhà anh chưa từng trả đồng nào, sống dựa vào phụ nữ. Anh đúng là vô liêm sỉ nhất."
"Em…"
"Em cái gì mà em? Anh có bằng chứng rằng mình trả tiền thuê nhà không? Có thì đưa ra đi. Sao? Không có? Thế để tôi cho anh xem của tôi."