BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÀ BA TIỂU THƯ SIÊU GIÀU S

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

“Các chị ơi, em sai rồi, đừng giận nữa mà...”

Tôi chạy tới chạy lui quanh ba chị ấy, vừa năn nỉ vừa làm trò nịnh nọt.

Nhưng họ vẫn im lặng, không thèm nhìn tôi.

Không còn cách nào khác, tôi giả vờ trượt ngã: “Ái da, đau quá...”

Họ nghiêng người định đứng dậy đỡ tôi, nhưng lại dừng lại, vờ như không có gì.

Tiểu thư Bắc Kinh mắng: “Đáng đời. Đồ ngốc.”

Tiểu thư Thượng Hải: “Chơi với em bao lâu rồi mà chưa từng được em mang giày cho. Hắn tưởng mình là ai?”

Tiểu thư Hong Kong: “Thật kinh tởm. Đôi giày đó bốc mùi như vậy mà em còn định cúi xuống nhặt?”

Tôi nghe lại thấy... vui. 

Ít ra họ vẫn chịu nói chuyện lại với tôi.

Tôi cúi đầu, im lặng. Trong lòng thấy ấm áp.

“Trả lời đi, đồ ngốc.”

Tôi vội giải thích rằng đó chỉ là tập dợt theo kịch bản. Anh Đông muốn tôi tập trước.

Nghe xong, sắc mặt họ càng khó coi hơn.

Lúc đó tôi mới nhận ra – tôi lại nói điều không nên nói. Không thể cứu vãn nữa rồi.

Trời ơi, cái miệng ngu ngốc này...

Tiểu thư Bắc Kinh: “Được. Nếu em thích làm đầy tớ, tôi sẽ cho em toại nguyện.”

Tiểu thư Thượng Hải: “Ha ha, hết thuốc chữa rồi.”

Tiểu thư Hong Kong: “Đi lên phòng tôi, lấy từng đôi giày xuống. Mỗi lần chỉ được mang một đôi.”

Hai người còn lại đồng thanh: “ Tôi cũng vậy.”

Biết càng cãi càng sai, tôi ngoan ngoãn chạy lên lầu.

Sau hơn chục lần chạy lên xuống, tôi thở không ra hơi.

“Em sai rồi, tha lỗi cho em.”

Họ vẫn không động lòng, chỉ chăm chú xem TV.

“Em không muốn giúp thì thôi, chẳng ai ép.”

Tôi cắn răng tiếp tục chạy. Vì mất tập trung, tôi bị trẹo mắt cá chân: “Á! Đau quá! Chân em sưng rồi!”

Ba cô gái lập tức chạy đến đẩy mạnh trán tôi: “Em ngu thật. Không biết phản kháng à?”

“Em không dám.”

Họ bất lực nhìn tôi rồi kiên nhẫn dạy dỗ: “Sau này phải biết phản kháng, phải có lòng tự trọng thì người khác mới tôn trọng em.”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Cuối cùng, tôi cũng khiến họ nguôi giận.

Họ thật sự rất đẹp – và tốt bụng.

Ting ting ting!

“50.000 tệ đã được chuyển vào Alipay.” – Ba lần thông báo vang lên.

“Đây là phần thưởng và chi phí y tế.”

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Tôi nhìn số dư trong điện thoại, cơn đau lập tức biến mất.

Thật sự, tôi quá may mắn khi có được các bạn cùng phòng tuyệt vời thế này.

4.

Thuê công ty truyền thông không hiệu quả, vì vậy tôi quyết định tự mình thử sức.

Lần này tôi sẽ không tạo ra nhân vật khó chịu đó nữa, thay vào đó tôi sẽ là người được ba cô tiểu thư giàu có yêu thích.

Tôi chịu trách nhiệm quay phim cuộc sống hàng ngày, còn bạn tôi chịu trách nhiệm chi tiền cho hoạt động quảng cáo.

Tiền làm cho thế giới vận hành. Sau khi chi một số tiền, video đã nhanh chóng lan truyền.

Bình luận:

[Vui quá, cho tôi đóng tập hai nhé.]

[Tôi cũng muốn xông vào đó… tiểu thư ơi… nuôi em với…]

[Thật ghen tị…]

Tôi đột nhiên trở thành “Chó Săn” được ghen tị nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-cung-phong-cua-toi-la-ba-tieu-thu-sieu-giau-s/chuong-2.html.]

Để làm hài lòng người hâm mộ, thỉnh thoảng tôi sẽ phát sóng trực tiếp để tương tác với họ.

Chỉ ba phút sau khi phát sóng trực tiếp, ba người bí ẩn xuất hiện trong phòng, không nói một lời, họ bắt đầu tặng quà.

Hàng trăm món quà đắt giá được treo lên, toàn bộ màn hình tràn ngập hiệu ứng quà tặng đặc biệt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ba vị tiểu thư đến ủng hộ, làm tăng thêm sự nổi tiếng cho tôi.

Tôi sợ quá nên vội đóng phần tặng quà lại, nói với nụ cười trên môi: "Hiệu ứng quà tặng sẽ ảnh hưởng đến sự tương tác của mọi người, tôi cũng không thể để gia đình mình tiêu tiền nữa.”

Tôi thầm đau lòng: “Các bà cô của tôi ơi, có thể trực tiếp đưa tiền cho tôi không? Họ sẽ khấu trừ một nửa quà tặng của tôi đấy…hu…huhuu…”

Đau quá đi!!!

[Các tiểu thư ơi, cho em xin với]

[Tôi cũng muốn làm người hầu]

[…]

Cũng không tốt như vậy đâu, tôi hay bị họ mắng lắm.

Tiểu thư Bắc Kinh: "Đoạn này giả quá, thằng ngốc nào viết thế? Chúng ta sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy?"

Tiểu thư Thượng Hải: "Đúng vậy, viết rất tệ."

Là của tôi viết đấy, lấy cảm hứng từ những cuốn tiểu thuyết đã đọc.

Tiểu thư Hong Kong cũng tỏ ra khó hiểu: "Ăn nửa quả táo, vứt nửa còn lại thì có gì khác kẻ ngu ngốc đâu, người giàu hay làm vậy sao?"

"Hừ, táo của chúng tôi đắt hơn táo của người dân thường gấp trăm lần."

Càng nổi tiếng càng dễ bị đồn thổi. 

Nếu chúng ta động vào bánh của người khác, chẳng mấy chốc những kẻ ghét chúng ta sẽ xuất hiện, ngay lập tức tấn công.

Bình luận trên mạng:

[Có tiểu thư giàu có nào đến đây quay vlog không?]

[Chỉ là thiết lập nhân vật thôi, ghê tởm quá. Tôi đã bảo các người đừng ghen tị với người giàu nữa mà. Các người nghĩ người giàu ăn đồ ăn c.ứ.t có ngon không?]

[Lợi nhuận có chia đều không nhỉ? Trong cuộc sống thực tế, không có ai thích vung tiền như vậy cả. Người giàu đâu phải là kẻ ngốc.]

Những bình luận này khiến ba vị tiểu thư tức giận, không muốn diễn nữa.

Tiền kiếm được, họ một đồng cũng chẳng lấy, đều cho tôi hết.

Tôi đã từng cân nhắc về việc chia tiền cho họ.

“Các chị ơi, hay là chúng ta cùng nhau chia số tiền kiếm được trên mạng nhé?”

Tiểu thư Bắc Kinh ngắt lời tôi: "Im lặng, chị không muốn nghe."

Tiểu thư Thượng Hải không quan tâm: "Đồ khốn nạn hám tiền, cầm tiền đi. Không cần đưa cho chị."

Tiểu thư Hong Kong cũng nhìn tôi với vẻ khinh thường: "Em nghĩ chúng tôi thiếu số tiền nhỏ đó sao?"

Tôi nghiêm túc giải thích : "Rất nhiều, rất nhiều, hơn 100.000 tệ."

Biểu cảm của họ không hề thay đổi, vẫn tiếp tục chơi điện thoại.

"Ồ."

"Ồ."

"Ồ."

???

Ừ ừ ừ, được rồi, tôi đang nghĩ gì thế, họ sao có thể quan tâm đến số tiền nhỏ này?

Ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt lập tức sáng lên, một ý tưởng mới lóe lên trong đầu tôi.  

"Mấy chị iu ơi…giờ em có tiền rồi, các chị không cần cho em tiền tiêu vặt nữa."

Họ sửng sốt, nhìn tôi, không nói gì.

Tôi cười ngượng ngùng giải thích: "Hehehe, các chị đồng ý cùng em quay video là em vui lắm rồi. Bây giờ em có thể tự kiếm tiền rồi..."

Tiểu thư Bắc Kinh vội vàng che tai lại.

"Thật là phiền phức. Im đi! Vui vẻ mà kiếm tiền của em đi."

Tiểu thư Thượng Hải: "Được rồi, người ta tặng thì cứ nhận đi, em nhiều chuyện quá."

Tiểu thư Hong Kong: "Dù kiếm được bao nhiêu thì em vẫn đang làm việc để kiếm vốn. Em có thể có được bao nhiêu tiền từ công việc này?"

Bây giờ tôi hoàn toàn im lặng. Được rồi, được rồi, được rồi…

Tại sao tôi lại chọc giận các chị ấy?

Họ chê tiền của tôi sao?

Tôi buồn bực lùi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận