Bạn Cùng Bàn Là Soái Ca Lạnh Lùng
C8.
15,
Buổi chiều hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Khải đợi tôi ở cổng trường.
Anh đứng tựa vào tường, chiếc balo vắt qua vai, dáng vẻ thoải mái.
"Về cùng tôi chứ?"
Anh nói khi tôi bước ra.
Tôi gật đầu, bước đi bên cạnh anh.
Hai chúng tôi đi qua những con phố nhỏ, không nói nhiều, bầu không khí lại thật yên bình.
Khi đến ngã rẽ gần nhà tôi, Lâm Khải đột ngột dừng lại.
"Cố An."
Tôi quay lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh.
"Tôi không biết phải diễn đạt thế nào, nhưng tôi muốn cậu hiểu rằng... cậu là người quan trọng nhất với tôi."
Lời nói đơn giản, nhưng chân thành đến mức khiến tôi nghẹn ngào.
"Tôi hứa sẽ luôn ở đây, bảo vệ cậu, quan tâm cậu. Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cậu quay đầu lại, tôi luôn ở phía sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận