Bạn Cùng Bàn Là Soái Ca Lạnh Lùng

C6.

11,

 

Buổi chiều hôm ấy, trời đột nhiên mưa lớn.

 

Tôi quên mang ô như mọi khi, và đang tính đợi mưa tạnh mới về thì Lâm Khải xuất hiện ở cổng trường.

 

"Định đứng đây đến tối à?"

 

Anh nhìn tôi, cầm chiếc ô đen quen thuộc.

 

"Tôi không muốn phiền cậu…"

 

Tôi ngập ngừng.

 

"Ngốc thật."

 

Lâm Khải kéo tôi lại gần, mở ô và bước ra ngoài.

 

"Nếu phiền thì tôi đã không đến."

 

Chúng tôi đi bộ dưới màn mưa, hai người chia sẻ chiếc ô nhỏ.

 

Tôi không biết từ khi nào, bước chân của tôi đã tự nhiên khớp với anh.

 

"Cố An này."

 

Anh bất chợt gọi tên tôi, giọng thấp hơn thường ngày.

 

Tôi quay sang nhìn, đôi mắt anh dưới ánh mưa mờ nhạt trở nên sâu thẳm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận