Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp
Chương 9: Ngoại Truyện
15. Góc nhìn của Nhã Tri
Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Tôi không phải con gái ruột của bố mẹ.
Trong thời gian chờ kết quả xét nghiệm ADN, tôi vô cùng hoảng sợ.
Nông thôn, tôi có thể liên tưởng đến cái nắng gay gắt, công việc đồng áng, những người dân hay so đo tính toán và bố mẹ thất học.
Tôi muốn ở lại, nếu thật sự phải sống trong hoàn cảnh đó, tôi thà bỏ qua lòng tự trọng.
Mẹ ruột xuất hiện, bà muốn đưa tôi đi.
Tôi khóc rất nhiều, bà Khương cũng muốn tôi ở lại.
Nhưng mẹ ruột rất kiên quyết.
Còn lý do tại sao không phản đối, có lẽ là vì khi tôi khóc trong lòng bà Khương, tôi nhìn thấy trong mắt bà không phải trách móc, mà là đau lòng.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ thử xem sao, nếu không được, tôi thà ra ngoài ở.
Bà ấy sắm cho tôi tất cả đồ mới, rất ít khi hỏi chuyện riêng của tôi, sẽ để ý xem tôi thích ăn gì, không thích ăn gì, cẩn thận cất đồ của cô gái kia, ra ngoài cũng sẽ nói trước với tôi.
Vì tôi, Đại Hoàng bị gửi đi, tôi thấy bà ấy thường mang đồ đến cảm ơn, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đón chó về.
Bà ấy hình như thật sự cố gắng đối xử tốt với tôi.
Cho nên tôi quyết định cũng cố gắng một lần.
Trong nhà có một đứa em trai, rất có ác cảm với tôi.
Tôi cố gắng làm thân với nó, phát hiện ra đứa trẻ này rất vô tư.
Tôi đưa đón nó đi học mỗi ngày, chỉ cần nó mua đồ ăn vặt, sẽ luôn có phần của tôi.
Nó dẫn tôi đi khắp mọi ngóc ngách trong thôn, nói cho tôi biết chỗ nào có chó, chỗ nào vui, chỗ nào thích hợp để đi dạo.
Thấy tôi không vui, còn dẫn tôi đi xem đom đóm.
Tôi đột nhiên phát hiện, cuộc sống ở đây cũng không tệ lắm.
Tiếp theo là bố ruột của tôi.
Vừa gặp đã khiến tôi chấn động, nhưng nói chung là một người không tệ.
Tuy chưa hoàn toàn thích nghi, nhưng ở đây không đáng sợ như tôi nghĩ, cho nên khi bạn bè muốn đến xem, tôi đã không từ chối.
Cả nhà đều rất coi trọng, ngay cả cái cặp sách dính bẩn của Trình Trình cũng được giặt sạch sẽ.
Mọi người chơi rất vui.
Buổi tối Lai Tuyết hỏi tôi, có hối hận khi đến đây không.
Lần đầu tiên tôi kiên định trả lời: "Tớ không hối hận."
Sau đó Thanh Thanh xuất hiện.
Cậu ấy không thích tôi, chuyện này ngay từ lần đầu gặp cậu ấy tôi đã biết.
Nhưng tôi đã nghĩ thông rồi.
"Tôi quả thật đã mất đi một số thứ, nhưng tôi cũng nhận được rất nhiều, mà những thứ này đều là thứ mà cậu đã từng có."
"Cũng là những thứ mà tôi sống ở nhà họ Khương chưa từng được trải nghiệm."
Tôi cười rất chân thành: "Cho nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ không cam tâm, thật ra cho dù bây giờ tôi quay về nhà họ Khương, cũng sẽ không quen cuộc sống láng giềng không hề qua lại với nhau."
Nhìn vào mắt cậu ấy, tôi biết cậu ấy đã nghe lọt.
Tết trôi qua rất vui vẻ, ban ngày vui chơi xong, ban đêm xem điện thoại, dì Khương đã gửi lì xì cho tôi từ 9 giờ 30 phút.
Thật ra tôi rất không quen cách xưng hô này, lúc đầu lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân, nhưng sau đó tôi phát hiện mẹ ruột căn bản không để ý, bà ấy rộng lượng hơn tôi tưởng.
Thanh Thanh đến chúc Tết, rủ tôi chơi bài, cậu ấy vừa mắng tôi ngốc, vừa kiên nhẫn dạy tôi.