Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp

Chương 7

"Thành thật mà nói, ban đầu con rất ghét cậu ấy, nhà họ Khương có một căn phòng riêng, bên trong để toàn cúp và giấy khen."

Thanh Thanh thở dài: "Cậu ấy rất xuất sắc, biết rất nhiều thứ, con sẽ không nhịn được mà nghĩ, người đầy vinh quang này vốn dĩ nên là con, mỗi khi có người nhắc đến cậu ấy, con đều cảm thấy đang so sánh con với cậu ấy."

"Càng so sánh, con lại càng ghét cậu ấy."

"Nhưng tối hôm đó cậu ấy tìm con, nói với con—"

"Những thứ tớ có không hề ít hơn cậu. Tớ chỉ mới đến mấy tháng đã có thể cảm nhận được điều này, còn cậu thì sao? Cậu thật sự cảm thấy trước đây sống không hạnh phúc sao?"

Thanh Thanh ôm chầm lấy tôi, nước mắt nóng hổi lăn dài trên cổ tôi.

"Từ nhỏ mẹ đã dạy con và em trai đạo lý làm người, ăn mặc chi tiêu chưa bao giờ thiếu tụi con, con còn là đứa đầu tiên trong lớp có máy tính."

"Hồi nhỏ con thích vẽ tranh, mẹ cho con đi học lớp năng khiếu mỹ thuật, con nhớ là rất đắt, bố luôn phải đưa con đi học rồi mới về ăn cơm."

"Chỉ là con học được mấy ngày đã lười biếng không muốn đi nữa."

"Lễ Tết sinh nhật, bố mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi, bố con hay nói chỉ có ra ngoài mở mang tầm mắt, sau này mới có thể thành tài."

Con bé càng nói càng nghẹn ngào.

"Con là chưa từng sống trong biệt thự, chưa từng ăn bữa tiệc xa hoa, chưa từng được phục vụ như VIP trong trung tâm thương mại."

""Nhưng cùng lắm, chỉ là chưa từng ở biệt thự, chưa ăn tiệc lớn, chưa khoác lên người toàn hàng hiệu mà thôi.""

"Con vẫn luôn lớn lên trong tình yêu thương."

"Mẹ, cảm ơn bố mẹ."

Con bé ôm tôi khóc không thành tiếng.

Tôi cũng rơm rớm nước mắt, tự hào về những đứa con gái của mình.

12

"Đi thành phố học cấp ba ạ?" Nhã Tri rất ngạc nhiên, vội vàng từ chối, "Không cần đâu ạ, con thấy trường cấp ba trọng điểm của huyện…"

"Nhã Tri, con nói cho mẹ biết, con có muốn đi không?" Tôi dịu dàng nhìn con bé, "Đừng sợ, nói cho mẹ biết suy nghĩ thật của con."

Con bé do dự rất lâu, mới khẽ gật đầu.

"Vậy thì đi, đến lúc đó mẹ sẽ thuê cho con một căn nhà ở ngoài trường, con muốn ở đâu cũng được, bố mẹ đến thăm con cũng tiện."

Nhã Tri xua tay: "Không cần đâu ạ, con ở ký túc xá là được rồi, cuối tuần con lại về."

Tôi giả vờ giận dỗi: "Con không định đi thăm bố mẹ à?"

Nhã Tri ngơ ngác: "Hả?"

Tôi gõ nhẹ lên trán con bé: "Bố mẹ khác của con ấy, học ở thành phố, có thể về thăm họ."

"Lúc nào không muốn đi thì thôi, về cũng được, đường xá xa xôi, thời gian nghỉ ngơi cấp ba vốn đã ít, mẹ và bố sẽ đến thăm con."

Nhã Tri im lặng một lúc, rồi thốt ra: "Nhưng mà thuê nhà ở đó đắt lắm ạ."

Tôi bật cười:

"Mẹ thuê nhà chứ có phải mua nhà đâu, con có hiểu lầm gì về gia đình mình à."

Bạn cần đăng nhập để bình luận