Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp
Chương 5
Tôi cảm nhận được điều gì đó, quay người lại.
Nhã Tri đột nhiên ôm chầm lấy tôi: "Con xin lỗi."
Tôi ngây người: "Sao thế con?"
Nhã Tri vùi đầu vào lòng tôi, giọng nói nghẹn ngào:
"Hôm nay ở trong rừng, con nghe thấy mẹ hỏi Lai Tuyết rồi."
"Trước đây con vẫn luôn nghĩ, con có thể chung sống hòa bình với cậu ấy, nhà họ Khương lớn như vậy, chỉ cần con không so đo là được."
"Nhưng con phát hiện con không rộng lượng như con tưởng."
"Con sẽ không nhịn được mà... ghét cậu ấy."
Giọng Nhã Tri run rẩy: "Con biết cậu ấy không làm gì sai cả, nhưng con vẫn... không nhịn được."
"Con sẽ nghĩ, giá như cậu ấy không xuất hiện thì tốt biết mấy, con sẽ không trở thành tiểu thư giả của nhà họ Khương, không mất đi tất cả những gì con đang có."
"Con xin lỗi, mẹ."
Con bé không phải đang xin lỗi tôi, con bé đang cảm thấy bất an và áy náy vì sự ác ý không thể kiểm soát của mình.
Tôi ôm con bé: "Mẹ hiểu, không sao đâu."
Con bé ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ trong veo: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con về nhà."
Đáp án trên xe lúc đó, con bé đã tìm thấy rồi.
8
Ngày hôm sau, mấy đứa trẻ nghe nói tôi phải đi nấu cỗ cho đám cưới, thế mà cũng rất hứng thú.
Cỗ cưới ở nông thôn không giống ở thành phố, tôi sợ chúng ăn không quen.
Nhã Tri cười híp mắt: "Không sao đâu, cứ để các cậu ấy đi đi."
Kết quả là mấy đứa bị các bác các thím nhiệt tình vây quanh, đứa nào đứa nấy ăn đến mức mặt mũi nhăn nhó.
Nhã Tri cười đến chảy cả nước mắt.