Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp
Chương 5
Tôi cảm nhận được điều gì đó, quay người lại.
Nhã Tri đột nhiên ôm chầm lấy tôi: "Con xin lỗi."
Tôi ngây người: "Sao thế con?"
Nhã Tri vùi đầu vào lòng tôi, giọng nói nghẹn ngào:
"Hôm nay ở trong rừng, con nghe thấy mẹ hỏi Lai Tuyết rồi."
"Trước đây con vẫn luôn nghĩ, con có thể chung sống hòa bình với cậu ấy, nhà họ Khương lớn như vậy, chỉ cần con không so đo là được."
"Nhưng con phát hiện con không rộng lượng như con tưởng."
"Con sẽ không nhịn được mà... ghét cậu ấy."
Giọng Nhã Tri run rẩy: "Con biết cậu ấy không làm gì sai cả, nhưng con vẫn... không nhịn được."
"Con sẽ nghĩ, giá như cậu ấy không xuất hiện thì tốt biết mấy, con sẽ không trở thành tiểu thư giả của nhà họ Khương, không mất đi tất cả những gì con đang có."
"Con xin lỗi, mẹ."
Con bé không phải đang xin lỗi tôi, con bé đang cảm thấy bất an và áy náy vì sự ác ý không thể kiểm soát của mình.
Tôi ôm con bé: "Mẹ hiểu, không sao đâu."
Con bé ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ trong veo: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con về nhà."
Đáp án trên xe lúc đó, con bé đã tìm thấy rồi.
8
Ngày hôm sau, mấy đứa trẻ nghe nói tôi phải đi nấu cỗ cho đám cưới, thế mà cũng rất hứng thú.
Cỗ cưới ở nông thôn không giống ở thành phố, tôi sợ chúng ăn không quen.
Nhã Tri cười híp mắt: "Không sao đâu, cứ để các cậu ấy đi đi."
Kết quả là mấy đứa bị các bác các thím nhiệt tình vây quanh, đứa nào đứa nấy ăn đến mức mặt mũi nhăn nhó.
Nhã Tri cười đến chảy cả nước mắt.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Tình cảm của đám trẻ không hề phai nhạt vì khoảng cách gia cảnh.
Thấy Nhã Tri vui vẻ, tôi đặc biệt an ủi.
Chúng ở lại mấy ngày, đến lúc chuẩn bị về, một chiếc xe chạy vào thôn.
Thanh Thanh thế mà lại đến mà không báo trước.
Con bé đẩy cửa ra liền ôm chầm lấy tôi: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ c.h.ế.t mất, mau đến xem con mang quà gì về cho mọi người này."
Nhã Tri nghe thấy tiếng, đi ra sân: "Mẹ, ai đến thế ạ..."
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Hai cô gái nhìn nhau, Thanh Thanh thân mật khoác tay tôi: "Mẹ ơi, chúng ta vào trong đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-binh-minh-bat-dau-tu-bach-thap/chuong-5.html.]
Trực tiếp lờ đi Nhã Tri.
Con bé đi thẳng vào phòng mình, phát hiện đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng của Nhã Tri ngay bên cạnh, cửa đang mở, mấy cô bé nhìn thấy con bé đều im lặng.
Có lẽ chỉ có một mình Trình Trình là vô tư.
"Chị? Chị về rồi à? Mẹ không nói với em."
Thanh Thanh nhìn thấy trên bàn trà vốn dĩ đặt bông hoa con bé thích nhất, giờ lại biến thành một bể cá, con gấu bông trên ghế sofa cũng biến thành gối tựa màu trơn.
Con bé cười nhạt:
"Chị về nhà còn phải báo trước sao?"
Lúc này ngay cả Trình Trình cũng ngây người.
Thanh Thanh nhanh chóng điều chỉnh: "Trình Trình, chị mua cho em quần áo hàng hiệu và đồ chơi này, mau đi xem có thích không?"
Con bé lại nói với tôi: "Mẹ ơi, con mua cho mẹ mỹ phẩm đắt nhất, còn có cả của bố nữa, mọi người mau đến xem..."
Tôi ngắt lời con bé: "Thanh Thanh, con nên nói trước một tiếng."
Thanh Thanh khựng lại, đột nhiên mắt đỏ hoe:
"Mẹ, cho dù con có được nhận lại, thì con vẫn là con gái của mẹ, đây cũng là nhà của con."
Tôi thở dài thật sâu, dẫn con bé vào phòng của nó:
"Mẹ chưa bao giờ phủ nhận điều này, con xem, phòng của con vẫn giống như trước đây."
"Nhưng con nghĩ mà xem, nếu lúc này Nhã Tri tùy ý ra vào nhà họ Khương mà con không hề hay biết, con có thể đảm bảo trong lòng không có chút khúc mắc nào không?"
Thanh Thanh mấp máy môi, suýt khóc thành tiếng.
Tôi nuôi con bé 15 năm, lúc đầu chọn đưa Nhã Tri về, phần lớn là vì tôi hiểu Thanh Thanh.
Con bé là một đứa trẻ ngoan, nhưng thành thật mà nói, nếu Nhã Tri ở lại nhà họ Khương, tôi không nghĩ Thanh Thanh có thể chung sống hòa bình với con bé mà không có chút khúc mắc nào.
Cục diện này tuyệt đối không phải là điều tôi muốn thấy.
Thanh Thanh nhốt mình trong phòng, mãi đến khi bố Nhã Tri đưa các bạn đi rồi mới ra.
Đến giờ cơm, tôi định đi gọi con bé, nhưng bị Nhã Tri ngăn lại.
Con bé hít sâu một hơi: "Để con đi cho."
Thấy tôi lo lắng, Nhã Tri cười:
"Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, vấn đề của tụi con vẫn nên để người trong cuộc giải quyết thì tốt hơn, mọi người ăn trước đi, không cần đợi tụi con đâu."
Bữa cơm này tôi ăn mà lòng dạ rối bời, ngay cả bố Nhã Tri vốn ồn ào cũng im lặng không nói gì.
Hai đứa ở trong đó rất lâu, phải đến hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng hai cô gái cùng nhau đi ra.
Nhã Tri rất bình tĩnh, ngược lại Thanh Thanh sắc mặt phức tạp, lúc tôi hâm nóng cơm phát hiện con bé cứ ngẩn người ra.