Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp

Chương 6

9

Thanh Thanh rời đi vào ngày hôm sau.

Tôi hỏi Nhã Tri đã nói gì với con bé, Nhã Tri cười nói đó là bí mật.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã đến giao thừa.

Tôi dẫn hai đứa trẻ đi sắm đồ Tết, Trình Trình thi cuối kỳ rất tốt, vênh mặt lên yêu cầu tôi mua cái này mua cái kia.

Đêm 30, hai chị em dán câu đối trước cửa, cãi nhau chí chóe vì chuyện phân biệt câu đối trên dưới.

Buổi tối đi đốt pháo hoa, Nhã Tri thậm chí còn phấn khích hơn cả Trình Trình, bố Nhã Tri thấy chúng vui, vung tay lên kéo hẳn một thùng pháo về.

Tôi lì xì cho mỗi đứa một phong bao to, Trình Trình phấn khích nghịch ngợm đến nửa đêm, Nhã Tri cũng cười đến cong cả khóe mắt.

Cuối cùng cũng nghịch ngợm xong, tôi nhận được điện thoại của Thanh Thanh:

"Mẹ, con nhận được lì xì rồi, chúc mẹ năm mới vui vẻ."

Tôi cười: "Năm mới vui vẻ, con vẫn chưa ngủ sao? Trước đây thức đêm giao thừa con là người đầu hàng đầu tiên mà."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi chuyển chủ đề nói mấy ngày nữa sẽ đến chúc Tết chúng tôi.

Từ sau lần nói chuyện đó, Thanh Thanh thỉnh thoảng lại gọi điện cho tôi tâm sự chuyện gia đình.

Nhưng lần này tôi cảm thấy có chút không ổn.

"Nhã Tri, con ngủ chưa?"

Nghe xong câu hỏi của tôi, Nhã Tri suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Nhà họ Khương không có thói quen thức đêm giao thừa, chú Khương phải tham gia tiệc cuối năm, toàn là bạn bè làm ăn, lần nào cũng uống say."

"Dì Khương thì không bao giờ thức khuya, 10 giờ đã đi ngủ rồi."

Tôi: "Vậy nhà họ Khương thường làm gì vào dịp Tết?"

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhã Tri ngây người một lúc.

"… lì xì ạ?"

"Nhà họ Khương không quá coi trọng những ngày lễ này, ngoài việc không thức đêm giao thừa, cũng không dán câu đối, đồ Tết quản gia sẽ lo liệu, cơm tất niên thì đặt ở nhà hàng cao cấp hoặc thuê đầu bếp riêng nấu."

"Qua 30, lại tham gia một buổi họp mặt gia đình." Nhã Tri nói, "Sau đó thì hết Tết ạ."

Thảo nào Thanh Thanh lại kỳ lạ như vậy, chắc hẳn là không quen.

Tôi thở dài: "Thanh Thanh nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà mình chúc Tết."

Nhã Tri gật đầu, do dự một lúc:

"Mẹ, đến lúc đó con cũng muốn về nhà họ Khương một chuyến."

Tôi cười: "Đương nhiên rồi, mẹ sẽ bảo bố Nhã Tri mua cho con ít mật ong rừng, nhà cậu hai con đặc biệt cung cấp, thuần thiên nhiên không ô nhiễm."

10

Khi Thanh Thanh đến mang theo rất nhiều đồ đạc.

Nhưng con bé không còn khó chịu như lần trước, không chỉ chào hỏi Nhã Tri, mà còn có cả quà cho con bé.

Sự thay đổi của Thanh Thanh khiến tôi ngạc nhiên, cũng rất an ủi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-binh-minh-bat-dau-tu-bach-thap/chuong-6.html.]

Không muốn có người vì chuyện này mà trở thành kẻ thù, vốn dĩ là tâm nguyện ban đầu của tôi.

Thanh Thanh sống ở đây nhiều năm, rất quen thuộc, cơm vừa ăn xong đã rủ mọi người chơi đấu địa chủ.

Có rất nhiều đứa trẻ đến, Nhã Tri ban đầu có hơi rụt rè, nhưng Thanh Thanh vung tay lên, hào phóng nói thắng là của con bé, thua là của mình.

Kết quả là Nhã Tri bài không may, kỹ thuật thảm hại, Thanh Thanh suýt bị dán giấy đến mức không nhận ra nổi.

"Chị hai ơi, chị nhìn lại đi, em là người chơi ngay sau chị mà!"

Cả ngày hôm đó, trong sân toàn là tiếng kêu than của Thanh Thanh, tiếng xin lỗi của Nhã Tri và tiếng cười nhạo không thương tiếc của Trình Trình.

Buổi tối, ba đứa giành qua giật lại, tranh giành miếng thịt kho cuối cùng.

"Vẫn là cơm mẹ nấu ngon nhất."

Thanh Thanh không giữ hình tượng nằm ườn ra ghế sofa, cùng Nhã Tri mỗi đứa một đầu, Trình Trình đáng thương chỉ được chia cho một cái ghế.

"Hai người rốt cuộc khi nào mới đi?" Trình Trình rơi lệ tố cáo: "Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa."

Thanh Thanh liếc xéo thằng bé: "Bọn chị đương nhiên sẽ đi, còn mang cả em theo nữa."

Chúng tôi đồng thời sửng sốt.

"Cậu muốn mang Trình Trình theo?"

Thanh Thanh cười như một con cáo nhỏ: "Hay là em muốn ở lại theo bố mẹ đi chúc Tết?"

Trình Trình lập tức ôm đùi hai chị: "Em thề c.h.ế.t đi theo hai chị."

Thấy Nhã Tri vẫn còn mơ hồ, Thanh Thanh tốt bụng giải thích:

"Nhà mình lắm cô dì chú bác, một năm không gặp một lần, gặp một lần là lôi kéo tớ nói hết chuyện của một năm, chậc."

Nhã Tri trợn tròn mắt, Trình Trình mặt mày ủ rũ.

Tôi bất đắc dĩ cười: "Muốn đi thì cứ đi đi."

Quay người lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Gia đình chúng tôi, thật tốt.

11

Qua Tết, tiếp đó là kỳ thi cấp hai.

Thanh Thanh có tìm gặp riêng tôi, con bé nói:

"Cậu ấy học giỏi như vậy, hoàn toàn có thể học trường cấp ba tốt nhất thành phố, tuy trường cấp ba trọng điểm của huyện cũng không tệ, nhưng dù sao vẫn không bằng trường ở thành phố."

Thanh Thanh: "Nếu bố mẹ đồng ý, con sẽ đi nói, chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi."

Tôi: "Vậy Nhã Tri nghĩ thế nào?"

Thanh Thanh do dự: "Con chưa hỏi cậu ấy."

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc con bé: "Vậy con nghĩ thế nào?"

"Con đã nói rồi, con cảm thấy đầu óc của cậu ấy nên được bồi dưỡng thật tốt…"

"Ý mẹ là, nếu nhà họ Khương đồng ý chu cấp cho Nhã Tri học hành, thậm chí sau này sẽ về sống ở nhà họ Khương, con nghĩ thế nào?"

Thanh Thanh sửng sốt, một lúc sau mới mở miệng:

"Mẹ, con hiểu ý mẹ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận