Ánh Bình Minh Bắt Đầu Từ Bạch Tháp

Chương 2

3

Bây giờ đã qua giờ cơm, ánh hoàng hôn vàng óng bao phủ núi đồi và thôn xóm.

Tôi giới thiệu cho con bé từng viên gạch, từng viên ngói nơi đây.

Đi ngang qua một ruộng khoai lang.

Tôi nhảy xuống bờ ruộng, đào hai củ khoai lang, rửa sạch trong mương nước rồi đưa cho con bé.

Tri Tri rất ngạc nhiên: "Đây là nhà mẹ trồng ạ? Mẹ, mẹ đang trộm đồ đấy."

Tôi cười: "Đây là do chú hai con trồng, con yên tâm, không sao đâu."

Nhưng con bé vẫn rất do dự: "Ăn sống ạ? Không sạch sẽ đâu..."

Tôi cắn một miếng giòn tan: "Đây là nước suối, hơn nữa ruộng không phun thuốc, con thử xem, ngọt lắm."

Con bé rất do dự, nhưng cái bụng đã lên tiếng phản đối trước.

Tôi cười cười, nhét thẳng vào tay con bé, rồi đi lên phía trước.

Phía sau truyền đến tiếng bánh xe lăn, còn có tiếng nhai khe khẽ.

Một lúc sau chúng tôi về đến nhà.

Ngửi thấy mùi người lạ, Đại Hoàng sủa ầm ĩ.

"A!"

Tri Tri bị dọa giật mình, tôi vội vàng nói: "Con sợ chó sao?"

"Con đứng ngoài này trước, mẹ dắt chó đi chỗ khác."

Tôi dắt Đại Hoàng đi, để tránh lúc ra ngoài lại dọa con bé sợ, tôi đã vác chó trèo tường ra ngoài.

"Mẹ không biết con sợ chó, nhưng Đại Hoàng rất ngoan, con ở đây một thời gian nó sẽ không sủa con nữa."

Tôi đưa con bé vào nhà ngồi xuống.

"Con nghỉ ngơi một lát, muốn ăn mì hay cơm rang?"

Tri Tri lắc đầu: "Không cần làm đâu ạ, con ăn khoai lang rồi."

Tôi rất không đồng tình: "Đó là để lót dạ, sao có thể coi là cơm được? Mẹ thấy trong sân vừa có trứng gà, để mẹ làm cơm chiên Dương Châu cho con nhé, có kiêng ăn gì không?"

Tôi làm rất nhanh, mười phút sau một bát cơm chiên thơm phức đã xong.

Lượng cơm nhiều hơn bình thường Thanh Thanh hay ăn một chút.

Tuy rằng con bé không nói ra miệng, nhưng đột nhiên biết được thân thế của mình, tâm trạng d.a.o động, mấy ngày nay chắc chắn không ăn uống đàng hoàng.

Quả nhiên, bát cơm lớn đó con bé ăn hết sạch.

"Mùi vị thế nào? Vị vừa miệng không?"

Con bé ăn rất nhanh, nhưng cũng rất tao nhã, ăn xong còn để bát đũa ngay ngắn trên bàn.

"...Rất ngon ạ."

Đột nhiên mắt con bé đỏ hoe.

Con bé khóc rất khẽ, gần như chỉ là đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Nhà họ Khương giàu sang, nuôi con bé như một nàng công chúa nhỏ, da dẻ trắng nõn, khí chất hơn người, nghe nói thành tích học tập cũng rất tốt.

Nhưng hôm nay, cuộc sống vô tư vô lo đã xảy ra biến cố lớn.

Cha mẹ không còn là cha mẹ, tất cả những gì con bé sở hữu đều không thuộc về nó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận