ZHIHU - KHẼ HÔN LÊN KHUÔN MẶT EM
Chương 7-8-9
7
Nhìn là biết Hạ Văn Vũ đang rất tức giận.
Nhưng không sao cả, tôi vui là được.
Tôi hí hửng đi theo sau lưng anh ấy, liên tục nhồi nhét tư tưởng "Lãng tử quay đầu đến chó còn chẳng thèm".
Anh ấy đột ngột dừng bước làm tôi không kịp phản ứng nên cả người lẫn "ngực" đập thẳng vào lưng anh ấy—đau c.h.ế.t đi được!
"Cậu muốn đè bẹp tôi luôn đấy hả!" Tôi ôm ngực, trừng mắt nhìn anh ấy.
Ánh mắt Hạ Văn Vũ vô thức dừng lại ở trước n.g.ự.c tôi, nhưng ngay giây sau lại nhanh chóng dời đi.
Hô hấp của anh ấy đột nhiên trở nên nặng nề hơn, giọng nói cũng hung dữ hơn hẳn:
"Còn dám đi theo tôi thử xem? Tránh xa tôi ra."
Tôi vẫn dịu dàng như nhân viên chăm sóc khách hàng của Shoppe:
"Cưng ơi, sau khi gặp phải tra nam, tâm trạng dễ cáu kỉnh, dễ nổi nóng, điều này tôi vô cùng thấu hiểu."
Nghe nói, con người khi bị tổn thương tình cảm sẽ trở nên yếu đuối và cũng dễ cảm động nhất.
Cơ hội hiếm có này, tôi quyết định tung chiêu mạnh nhất!
"Bạn Hạ, tôi biết mà—bây giờ cậu vẫn còn là trai tân. Cậu đã 20 tuổi rồi, cậu thử nghĩ xem điều này có hợp lý không?
Cậu có từng nghĩ rằng, điều cậu nên làm bây giờ là thay đổi bản thân không?
Có thể sau khi thử trải nghiệm với con gái, cậu sẽ buông bỏ quá khứ 'cong' của mình mà bước sang một trang đời mới!"
Gương mặt của Hạ Văn Vũ càng nghe càng đen lại.
Đến câu cuối cùng, anh ấy giận quá hóa cười:
"Hừ, cũng cởi mở đấy nhỉ.”
"Cô chê tôi còn zin, vậy chắc cô đã chinh chiến nhiều lần rồi?"
Tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn giữ thẳng lưng:
"T-tất nhiên rồi! Tôi… tôi rất rành mà! Cậu có muốn thử với tôi không?"
Ánh mắt Hạ Văn Vũ vừa mang ý cười châm chọc, lại vừa có chút lạnh lẽo:
"Thử thế nào?"
Câu hỏi này…
Không lẽ anh ấy 'cong' đến mức chỉ xem phim đam mỹ, không thèm xem phim nam nữ?
Tôi không nhịn được, lỡ miệng nói ra:
"Thì cứ thử như bình thường thôi! Cậu có phải là đàn ông hay không đấy? Nhìn có vẻ đàn ông thế này, chẳng lẽ lại là… bên dưới à?"
8
Quả nhiên, đàn ông không thể bị chọc giận.
Vừa dứt lời thì tôi đã bị Hạ Văn Vũ siết chặt eo, mạnh mẽ ép sát vào tường.
Từ khi trưởng thành đến giờ thì đây là lần đầu tiên tôi ở gần một người đàn ông như vậy.
Anh ấy rõ ràng không hút thuốc, cực kỳ sạch sẽ, trên người tỏa ra mùi hương thanh mát của bạc hà, dễ chịu đến mức khiến người ta muốn đắm chìm.
Cổ áo thun trễ xuống, lộ ra xương quai xanh nhô cao gợi cảm, nhìn mà chỉ muốn… l.i.ế.m một cái.
Một cực phẩm thế này mà lại là gay, đúng là quá lãng phí!
Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy việc "bẻ thẳng" anh ấy không chỉ vì mười triệu, mà còn là vì sự nghiệp vĩ đại phục vụ chị em phụ nữ!
"Dám nói ông đây là 0?" Hạ Văn Vũ cúi đầu cười lạnh, "Lá gan của cô còn lớn hơn cả vòng một nhỉ?"
Tôi thành thật lắc đầu: "Không không không, bây giờ tôi chắc chắn cậu không phải 0 rồi."
Anh ấy nam tính thế này, chắc chắn là 1 chứ còn gì nữa!
Bị nói 1 thành 0, đương nhiên không vui rồi.
Sắc mặt Hạ Văn Vũ có vẻ dịu đi đôi chút.
Anh ấy ghé sát tôi hơn khiến cho hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi:
"Không phải cô dày dạn trận mạc lắm sao? Giờ lại đứng đực ra, hửm?"
Bị ánh mắt anh ấy khóa chặt, toàn thân tôi căng cứng, nhưng tôi cũng không muốn bị xem thường.
Thế là tôi đưa tay quàng qua cổ anh ấy, nhón chân, lấy hết can đảm hôn lên.
Kết quả…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-khe-hon-len-khuon-mat-em/chuong-7-8-9.html.]
Vì thấp quá, tôi không hôn trúng môi mà lại chạm ngay vào yết hầu của anh ấy.
Hình như anh ấy khẽ hừ một tiếng.
Khi tôi còn chưa kịp nghe rõ thì đã bị anh ấy siết cằm, mạnh mẽ hôn xuống môi.
Lần này là đến lượt tôi rên lên.
Ban đầu chỉ là môi anh ấy áp lên môi tôi, mát lạnh, mềm mại, khiến tim tôi đập loạn, đầu óc quay cuồng.
Nhưng rất nhanh, anh ấy bắt đầu quấn lấy môi lưỡi tôi, hôn đến khi tôi sắp khóc, hôn đến mức tôi mơ hồ, hôn thẳng lên tận giường.
Trước đây tôi cứ nghĩ Hạ Văn Vũ luôn thờ ơ với tôi là vì anh ấy không có hứng thú.
Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra… là do tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Quả nhiên, đàn ông mà hôn vào là sẽ trở nên bá đạo ngay, truyện tổng tài đúng là không lừa tôi mà!
9
Nhưng cuối cùng, Hạ Văn Vũ chỉ hôn tôi mà thôi.
Váy tôi đã bị cởi ra rồi, vậy mà anh ấy lại đích thân giúp tôi mặc lại.
Sau đó tự mình cứng đơ rồi lặng lẽ bỏ đi.
Trước khi đi còn cẩn thận lấy chăn quấn tôi lại như một cái bánh chưng trên giường.
Lúc đó, tôi mới thật sự thấu hiểu cảm giác của An Lăng Dung khi bị hoàn trả nguyên đai nguyên kiện.
Tôi nghĩ có lẽ anh ấy nhất thời chưa thể chấp nhận sự chuyển đổi từ gay sang trai thẳng.
Nhưng sự thật chứng minh là… tôi đã sai hoàn toàn.
Hai ngày sau, Hạ Văn Vũ hẹn tôi đến căn biệt thự lần trước tổ chức tiệc.
Tay anh ấy xách theo một cái túi lớn.
Tôi còn tưởng anh ấy mua đồ ăn ngon cho tôi.
Kết quả mở ra xem—
Ba hộp bao cao su siêu mỏng cỡ lớn, cộng thêm mười mấy đĩa phim Nhật.
Hóa ra hai ngày qua, anh ấy đã miệt mài bổ sung kiến thức bị thiếu hụt à?!
Đột nhiên một cái bóng bao phủ lên tôi.
Hạ Văn Vũ vừa tháo cúc áo sơ mi, vừa cúi xuống nhìn tôi, giọng trầm khàn:
"Chuẩn bị xong chưa? Để tôi cho em thấy rõ, tôi có phải đàn ông không."
"Cũng để cho em biết, người em chê cười là trai tân, rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào."
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy:
"Khoan đã, chỉ vì hai câu nói của tôi mà cậu để bụng đến tận bây giờ? Đây là phong thái của một người đàn ông à?!"
Vừa dứt lời thì tôi đã bị anh ấy đè xuống giường.
Café au lait
Lúc này tôi mới hiểu—
Vì sao anh ấy lại chuẩn bị tận mười mấy cái đĩa phim.
Hóa ra là định bắt chước từng cảnh một!
10
Nam sinh đại học thật đáng sợ!
Tinh lực còn dồi dào hơn cả người Hàn Quốc không ngủ!
Tôi đã ở trong căn biệt thự này suốt ba ngày ba đêm không ra ngoài.
Từ nay có ai còn dám yêu trai tân nữa chứ?
Nhưng mà buổi tối hôm đó, Hạ Văn Vũ vẫn vạch trần tôi:
"Em có biết gì không?"
"Tôi thấy em đúng là một con gà non mà."
Tôi bị anh ấy hành đến kiệt sức, không còn hơi để nịnh nọt nữa, liền tức giận phản bác:
"Anh còn non hơn ấy! Sao tôi chẳng thấy cảm giác lên thiên đường gì cả? Không phải nói sẽ có rung động tận sâu trong tâm hồn sao? Tôi chỉ thấy mệt muốn c.h.ế.t thôi!"
Hạ Văn Vũ lập tức bị chọc tức.
Sau này, lần nào cũng vậy, anh ấy đều ép tôi khen anh ấy giỏi, còn hỏi tôi có rung động tận linh hồn hay không, thậm chí còn bắt tôi viết bài cảm nhận sau cơn chấn động không dưới 500 chữ.
Có trẻ con không cơ chứ?!