ZHIHU - KHẼ HÔN LÊN KHUÔN MẶT EM

Chương 1-2-3

 

1

 

Khi tôi đang bán xúc xích chiên trước cổng trường thì bất ngờ bị ba tên vệ sĩ áo đen không biết từ nơi nào chui ra trùm đầu rồi lôi lên xe.

 

Đến nơi, khi tấm vải bị kéo xuống, tôi mới phát hiện ra người ngồi đối diện mình chính là mẹ của Thái tử gia Bắc Kinh.

 

Con trai bà – Hạ Văn Vũ – là hotboy nổi danh nhất trường đại học chúng tôi, đồng thời cũng là Thái tử gia Bắc Kinh.

 

Anh ấy đẹp trai, người cao ráo, đến mức cả nam lẫn nữ nhìn thấy người đều muốn lên giường với anh ấy.

 

"Cô là Đồng Nhan?"

 

Mẹ Thái tử đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

 

"Theo báo cáo từ tình báo trong trường, lần trước con trai tôi đã nhìn cô trước cổng trường trong 6.37483 giây."

 

"Điều đó chứng tỏ nó có hứng thú với ngoại hình của cô."

 

"Nhiệm vụ của cô là lên giường với nó, biến nó từ gay thành trai thẳng."

 

Tôi tròn mắt kinh ngạc:

 

"Thái tử gia thật sự là gay?!"

 

Đột nhiên, người đàn ông cao to vạm vỡ đứng phía sau mẹ của Thái tử gia xoay xoay nắm đ.ấ.m to bằng miệng của cái bát.

 

Nhìn cảnh tượng đó, tôi cảm thấy như có một luồng khí lạnh đầy mến thương lướt qua sau gáy mình.

 

Toang rồi! Biết được bí mật động trời của nhà tài phiệt, tôi nhận ra mình rất có nguy cơ bị diệt khẩu để bịt đầu mối. 

 

Nhưng thân là một kẻ nghèo rớt mồng tơi không có gì để mất, tôi vẫn quyết tâm chống lại thế lực tư bản độc ác:

 

"Dì ơi, dì không thể sỉ nhục tôi như thế! Tôi không phải loại con gái dễ dãi như vậy! Tôi tuyệt đối sẽ không—"

 

Mẹ Thái đột ngột tử ngắt lời tôi:

 

"Mười triệu tệ."

 

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ vững lập trường chống lại tư bản độc ác:

 

"Một triệu tệ tuy nhiều, nhưng tôi cũng không thể…"

 

Tôi ngẩng phắt đầu lên:

 

"Đợi đã… dì nói bao nhiêu cơ?!"

 

"Mười triệu tệ."

 

"Vèo!"

 

Tôi bật dậy ngay lập tức, ưỡn ngực, đứng nghiêm tiêu chuẩn, hai chân khép chặt, tay giơ lên chào theo kiểu quân đội.

 

"Bà chủ cứ yên tâm! Tiểu nhân nhất định hoàn thành nhiệm vụ, quyết không phụ lòng mong mỏi, một lòng giữ vững tinh thần kiên định!"

 

2

 

Dù nói rằng là con người thì cần phải có cốt khí.

 

Nhưng cốt khí bao nhiêu tiền một cân vậy? Phận dân đen như tôi chẳng mua nổi đâu.

 

Đợi đến khi có mười triệu tệ trong tay, tôi sẽ không cần phải chiên xúc xích bột nữa, đỡ phải ngày nào cả người cũng ám đầy mùi dầu mỡ, ra đường thì bị chó dí theo.

 

Tôi trở về ký túc xá, cày suốt ba ngày ba đêm video dạy cách trang điểm trên Tiểu Hồng Thư.

 

Đợi đến khi trang điểm xong xuôi rồi bước ra thì bị bạn cùng phòng cười nhạo:

 

"Trông đúng kiểu n.g.ự.c to mà não rỗng."

 

Mắt tôi sáng rực lên. Đúng rồi! Tôi n.g.ự.c to mà! Sao lại có thể quên mất cái ưu điểm này chứ!

 

Tôi cảm động chắp tay:

 

"Cảm ơn nhé! Người tốt trên con đường làm giàu của tôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-khe-hon-len-khuon-mat-em/chuong-1-2-3.html.]

 

Bạn cùng phòng: "?"

 

Xuất hiện trên sân bóng rổ, tôi diện áo hai dây bó sát và chiếc váy ngắn cũn cỡn.

 

Dù trường tôi có vô số mỹ nhân nhưng với gương mặt trẻ con và vòng một 36D ưu thế, tôi đúng là có được vốn liếng để kiêu ngạo.

 

Hầu như tất cả nam sinh đều nhìn tôi.

 

Còn tôi, tôi nhìn về phía mười triệu của mình.

 

Giữa đám đông, thái tử gia Hạ Văn Vũ đẹp trai nổi bật hẳn lên.

 

Bờ vai rộng cùng với đôi chân dài, ngũ quan sắc nét, còn đường nét cơ bắp dưới chiếc áo thun trắng thì trông rất săn chắc và đầy đặn.

 

Anh ấy thuộc kiểu vẻ đẹp đậm nét với gương mặt lạnh lùng, nhìn thôi cũng biết đây là người không dễ trêu vào.

 

Nhưng khi Hạ Văn Vũ nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy lại thực sự dừng lại trên người tôi, sau đó còn bước thẳng về phía tôi nữa.

 

Tim tôi lập tức đập thình thịch!

 

Trời ơi! Chẳng lẽ anh ấy bị vòng một 36D của tôi chinh phục, vừa gặp đã yêu sao?!

 

Nhìn anh ấy sải bước đến gần, tôi hắng giọng để cố dùng giọng điệu ngọt ngào nhất cất tiếng:

 

"Bạn Hạ, cậu tìm tớ à…"

 

Hạ Văn Vũ cúi đầu nhìn tôi, cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lạnh nhạt thốt ra sáu chữ:

 

"Cho tôi hai cây xúc xích bột."

 

3

 

Đáng ghét!

 

Tại sao thái tử gia cũng thích ăn đồ ăn vặt thế này chứ!

 

Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi chiên xúc xích bột vừa lén liếc nhìn Hạ Văn Vũ đang đứng trước quầy đợi.

 

Anh ấy mang dáng vẻ lạnh lùng, một tay đút túi quần, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Tôi đưa xúc xích bột cho anh ấy rồi nhân cơ hội bắt chuyện.

 

"À này, bạn Hạ, cậu đẹp trai thế này không biết đã có bạn gái chưa?"

 

Hạ Văn Vũ mặt lạnh tanh: "Chưa."

 

"Cậu không định tìm một người à?"

 

"Tôi không có hứng thú với con gái."

 

Quả nhiên!

 

Tôi không nản lòng. Thấy anh ấy sắp lên chiếc Maybach, tôi liền ôm chặt cái máy làm xúc xích bột, ba chân bốn cẳng chạy theo.

 

"Quản lý đô thị đến rồi, có thể cho tôi trốn nhờ một chút không?"

 

Café au lait

"Bạn Hạ, cầu xin~ cầu xin~ cậu~ đấy~!"

 

"Cậu cũng không muốn trở thành người vô tình đến mức nhẫn tâm không cứu giúp một người bán xúc xích bột, có đúng không?"

 

Tôi cúi người áp mặt vào cửa sổ xe, đôi mắt to tròn long lanh như ánh sao lấp lánh hướng về phía anh ấy mà cầu xin. 

 

Hạ Văn Vũ bực bội liếc nhìn tôi một cái.

 

Ánh mắt anh ấy lướt qua cổ áo hơi mở do tôi cúi xuống, yết hầu khẽ chuyển động rồi đột nhiên quay mặt đi.

 

Giọng nói vẫn lạnh như băng.

 

"Lên xe. Nhưng không được lại gần tôi."

 

Tôi vừa định làm nũng cảm ơn thì cậu ấy lại lạnh lùng bổ sung một câu:

 

"Và càng không được nói chuyện."

Bạn cần đăng nhập để bình luận