ZHIHU - KHẼ HÔN LÊN KHUÔN MẶT EM
Chương 10-11-12
10
Nam sinh đại học thật đáng sợ!
Tinh lực còn dồi dào hơn cả người Hàn Quốc không ngủ!
Café au lait
Tôi đã ở trong căn biệt thự này suốt ba ngày ba đêm không ra ngoài.
Từ nay có ai còn dám yêu trai tân nữa chứ?
Nhưng mà buổi tối hôm đó, Hạ Văn Vũ vẫn vạch trần tôi:
"Em có biết gì không?"
"Tôi thấy em đúng là một con gà non mà."
Tôi bị anh ấy hành đến kiệt sức, không còn hơi để nịnh nọt nữa, liền tức giận phản bác:
"Anh còn non hơn ấy! Sao tôi chẳng thấy cảm giác lên thiên đường gì cả? Không phải nói sẽ có rung động tận sâu trong tâm hồn sao? Tôi chỉ thấy mệt muốn c.h.ế.t thôi!"
Hạ Văn Vũ lập tức bị chọc tức.
Sau này, lần nào cũng vậy, anh ấy đều ép tôi khen anh ấy giỏi, còn hỏi tôi có rung động tận linh hồn hay không, thậm chí còn bắt tôi viết bài cảm nhận sau cơn chấn động không dưới 500 chữ.
Có trẻ con không cơ chứ?!
11
Tôi và Hạ Văn Vũ cứ thế từ bạn học trở thành bạn cùng nhà.
Nơi chúng tôi "ăn chơi" chính là căn biệt thự này của anh ấy.
Tôi nghi ngờ mẹ anh ấy đã cài rất nhiều tai mắt xung quanh anh ấy.
Bởi vì ngay sau đêm đầu tiên chúng tôi ngủ lại cùng nhau, tôi đã nhận được khoản "tiền đặt cọc" từ mẹ Thái tử gia—ba triệu tệ.
Cả đời tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Tôi đếm đi đếm lại số số không phía sau, làm mới tài khoản ngân hàng vài lần mới dám tin đây là sự thật.
Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi bị bỏng c.h.ế.t trong lò hơi nhiệt độ cao của nhà máy. Cuối cùng, khoản bồi thường chỉ có hai trăm nghìn tệ, mà tất cả đều bị gia đình bác cả lấy hết.
Mẹ Thái tử gia còn nói rằng, chỉ cần tôi duy trì mối quan hệ nam nữ ổn định với Hạ Văn Vũ trong một khoảng thời gian, giúp anh ấy hoàn toàn "trở về thẳng", thì sẽ nhận thêm bảy triệu tệ tiền còn lại.
Thế là tôi bắt đầu mua tiểu thuyết tổng tài bá đạo cho anh ấy đọc, để anh ấy sâu sắc cảm nhận được tình yêu rung động giữa nam và nữ.
Ban đầu, anh ấy vốn không chịu đọc. Tôi bèn đe dọa: "Không đọc thì em đi phẫu thuật thu nhỏ n.g.ự.c đấy."
Lúc này, anh ấy mới miễn cưỡng đọc.
Sau khi đọc vài quyển thì anh ấy lại bắt đầu phàn nàn:
"Nam chính kiểu gì thế này? Nữ chính không cần hắn nữa mà vẫn quỳ rạp xuống cầu xin, thật mất mặt."
"Đúng là làm mất thể diện đàn ông chúng ta."
"Còn cuốn này nữa, thằng nam chính ngốc nghếch này vui vẻ cái gì chứ? Nữ chính căn bản chỉ tiếp cận hắn vì tiền thôi mà, buồn cười c.h.ế.t mất, đúng là ngu ngốc."
Tôi: "…"
Tôi lại kéo anh ấy đi đọc mấy quyển đam mỹ có kết cục bi kịch, rồi nói: "Thấy chưa, đàn ông với đàn ông thì rất dễ có kết cục thảm thương như thế này đấy."
Tôi còn nhận làm thêm ở một tiệc cưới, nhân cơ hội kéo anh ấy đi xem đủ loại đám cưới: "Nhìn đi, đàn ông với phụ nữ ở bên nhau hạnh phúc biết bao."
Cuối cùng, tôi hỏi Hạ Văn Vũ: "Dạo này anh đã cảm nhận được sự tuyệt vời của phụ nữ chưa?"
Anh ấy trầm ngâm một lúc, nghiêm túc đáp: "Chỉ cảm thấy rất phiền phức, vẫn là chơi với đàn ông thoải mái hơn."
Tôi tức giận đến mức ba ngày không thèm nói chuyện với anh ấy.
12
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-khe-hon-len-khuon-mat-em/chuong-10-11-12.html.]
Nhưng tôi cảm thấy, Hạ Văn Vũ thực sự đã bị tôi bẻ thẳng rồi.
Bởi vì mấy lần sau khi chúng tôi vừa trải qua "thời gian hiền triết" trên giường, cái người gọi là anh Khải kia đều gọi điện cho anh ấy.
Anh ấy đều tắt máy không nghe.
Có một lần, anh ấy nhắn lại một tin cho anh Khải: [Tôi sẽ không tha thứ cho anh. Anh không cần quay lại nữa, hãy xóa nhau đi.]
Tôi nghĩ là trong lòng anh ấy chắc hẳn vẫn còn buồn.
Chứ nếu không, sao lại có thể gõ nhầm từ "tái hợp" (复合) thành "phú hòa" (富和) chứ?
Vậy nên tôi đối xử với anh ấy tốt hơn gấp bội.
Tôi nấu ăn, giặt quần áo cho anh ấy.
Có lúc anh ấy về muộn, tôi còn giúp anh ấy massage, tiện thể chêm thêm một câu: "Thế nào, vẫn là phụ nữ tốt hơn đúng không?"
Tôi cảm giác Hạ Văn Vũ thực sự đã bị tôi tẩy não rồi.
Có lúc thấy tôi đang ngâm chân, anh ấy còn nói: "Chân bảo bối thật đẹp, vừa nhỏ vừa trắng, thơm nữa, phụ nữ đúng là tuyệt mà."
Ừ thì, có hơi biến thái một chút.
Nhưng dù sao cũng thẳng rồi còn gì!
Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm.
Đến học kỳ đầu năm tư.
Mọi người đều bước vào giai đoạn thực tập bận rộn.
Nghe nói Hạ Văn Vũ đã khởi nghiệp từ năm nhất, công ty của anh ấy giờ đã đi vào ổn định, tên là "Phú Hòa" (富和).
Hả? Cái tên này sao nghe quen quen nhỉ, nhưng tôi lại không nhớ đã từng thấy ở đâu.
Chúng tôi cũng không còn như trước, ngày nào cũng gặp nhau, ăn uống vui chơi nữa.
Bận rộn đến mức có khi cả tháng chẳng gặp được một lần.
Có một lần, hơn một tuần anh ấy không liên lạc với tôi, là tôi chủ động gọi cho anh ấy.
Điện thoại đổ chuông rất lâu.
Người bắt máy là thư ký nữ của anh ấy:
"Xin chào, Tổng giám đốc Hạ đã say rồi. Nếu cô có chuyện gì, có thể để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời."
Hai chữ "Tổng giám đốc Hạ" khiến tôi sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, tôi hoảng hốt cúp máy ngay lập tức.
Đồng Nhan, mày đang làm gì vậy?
Mày đang nhớ anh ấy sao?
Làm nghề này, điều kiêng kỵ nhất chính là yêu khách hàng.
Tôi chỉ là một nữ lừa đảo giang hồ mà thôi.
Tôi vỗ mạnh vào mặt mình để tỉnh táo lại.
Một mình ngồi trên chiếc giường mà chúng tôi từng ngủ cùng suốt cả một ngày.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy cũng tốt thôi.
Anh ấy giờ là Tổng giám đốc Hạ rồi.
Anh ấy sẽ không còn thích ăn xúc xích bột nữa.
Anh ấy cũng không cần tôi bên cạnh nữa.