ZHIHU - KHẼ HÔN LÊN KHUÔN MẶT EM

Chương 13-14-15

13

 

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi không còn quá để tâm đến anh ấy nữa.

 

Tôi bận rộn với việc nộp đơn xin du học, bận làm đủ loại công việc bán thời gian để kiếm tiền.

 

Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, Hạ Văn Vũ vẫn gửi tin nhắn WeChat cho tôi:

 

[Tít tít, cho xem n.g.ự.c nào.]

 

[Mệt quá, muốn gối đầu lên 36D ngủ.]

 

[Không trả lời anh à? Không phải em nói phụ nữ là tuyệt nhất sao?]

 

[Đang làm gì thế?]

 

Tôi không tiện nói cho anh ấy biết tôi đang làm gì.

 

Bởi vì tôi đang gặp mẹ anh ấy.

 

Mẹ Thái tử gia nói: "Cô làm tốt lắm, dạo này con trai tôi cũng không còn bài xích chuyện kết hôn nữa. Mấy hôm trước, nó còn nói có thể sau này sẽ lập gia đình."

 

Nhưng ngay sau đó, bà lại thở dài đầy lo lắng.

 

"Bất kể thế nào, tôi tuyệt đối không đồng ý để cô kết hôn với nó đâu. Cô không có ý định đó chứ?"

 

Tất nhiên là tôi không có.

 

Tôi định trấn an bà, nhưng chưa kịp mở miệng thì bà đã lạnh giọng nói tiếp:

 

"Tốt nhất là cô không có. Cô không xứng để gả cho con trai tôi đâu. Bố mẹ cô đều mất sớm, quá xui xẻo rồi…"

 

Lời tôi định nói lập tức bị nghẹn lại.

 

Cuối cùng, tôi chỉ nhàn nhạt buông ra một câu kinh điển:

 

"Dì ơi, một triệu, tôi rời khỏi con trai dì ngay lập tức."

 

14

 

Tôi đã thành công lấy được 11 triệu tệ.

 

Phản công lại đám tư bản một vố đau, cái cảm giác này thật sự sảng khoái gấp bội.

 

Tôi thuê luật sư chuyên nghiệp, hợp đồng được viết rõ ràng và an toàn.

 

Mẹ của Thái tử gia yêu cầu tôi rời khỏi con trai bà trong vòng ba ngày.

 

Có tiền trong tay, tôi dự định ra nước ngoài thư giãn một chút, tiện thể đến xem trước ngôi trường mà tôi đã chọn để học cao học.

 

Sáng hôm tôi rời đi, ban đầu tôi định nhắn tin cho Hạ Văn Vũ để nói lời chia tay.

 

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, thực ra chúng tôi chưa từng ở bên nhau.

 

Anh ấy chưa từng tỏ tình, cũng chưa bao giờ công khai tôi trên mạng xã hội, giữa chúng tôi không có bất cứ lời cam kết nào.

 

Tôi thậm chí còn chưa gặp qua một người thân hay bạn bè nào của anh ấy.

 

Chúng tôi ở bên nhau, ngoài "làm" thì vẫn chỉ có "làm".

 

Chuyện trên giường không gọi là kỷ niệm, nó chỉ là bản năng mà thôi.

 

Từ "chia tay", chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả.

Café au lait

 

Vậy nên tôi chỉ nhắn:

 

[Tôi đi rồi, sau này có dịp thì cùng ăn bữa cơm nhé. Tạm biệt, bạn học Hạ.]

 

Nhắn xong, tôi xóa luôn liên lạc với anh ấy, tắt máy rồi vào sân bay.

 

Nhưng không ngờ, ở khu chờ lên máy bay, tôi lại gặp một người ngoài dự tính.

 

Anh Khải.

 

Đối diện với người này… ừm…hắn là bạn trai cũ của bạn trai cũ tôi?

 

Tôi có chút ngượng ngùng, vốn dĩ không muốn bắt chuyện.

 

Nhưng anh Khải lại chủ động chào tôi:

 

"Hi, cô là Đồng Nhan phải không? Tôi biết cô là bạn gái của A Vũ."

 

?

 

Toang rồi.

 

Tên tra nam này không định ngay giữa chốn đông người túm tóc tôi đánh một trận đấy chứ?

 

Là lỗi của tôi vì đã bẻ thẳng bạn trai anh ta à?

 

Tôi đề phòng nhìn anh ta: "Anh có chuyện gì không?"

 

Anh Khải nở một nụ cười đầy thân thiện: "Không có gì đâu, à mà, A Vũ đâu? Không đi cùng cô à?"

 

Tôi lạnh nhạt đáp: "Không. Tôi đi với anh ta làm gì?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-khe-hon-len-khuon-mat-em/chuong-13-14-15.html.]

Anh Khải: "Hai người không phải đang quen nhau sao? Cô ra nước ngoài một mình, A Vũ không đi cùng à?"

 

Nhiều chuyện quá.

 

Tôi lười trả lời.

 

Anh Khải nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi đột nhiên đứng dậy gọi điện thoại.

 

Tôi có linh cảm anh ta đang gọi người đến đánh tôi.

 

Nhưng tôi không sợ, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ ai cũng là Thái tử gia chắc?!

 

Nhưng tôi không ngờ tới, anh Khải thực sự gọi Thái tử gia đến.

 

15

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Văn Vũ xuất hiện, tôi hoàn toàn rối loạn.

 

Anh ấy khoác trên mình bộ vest đen chỉnh tề, đôi giày da bóng loáng, phía sau còn có mấy vệ sĩ mặc đồ đen theo sát.

 

Ba chữ "Bạn học Hạ" bỗng nghẹn lại nơi cổ họng tôi.

 

Bây giờ, anh ấy đã không còn là chàng sinh viên đại học từng đứng trước cổng trường mua hai cây xúc xích bột nữa.

 

Khi còn học đại học, thực ra cũng không cảm nhận được sự khác biệt mấy.

 

Dù gì thì mọi người cũng đều là sinh viên, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm.

 

Nhưng khi bước chân vào xã hội, khoảng cách giữa con người với con người dần hiện rõ.

 

Địa vị, thân phận, trang phục, khí chất—

 

Mới chỉ nửa năm trôi qua, mà khác biệt tựa như mây trời và bùn đất.

 

Bây giờ, anh ấy là Tổng giám đốc Hạ .

 

Là Thái tử gia chân chính của hào môn nhà họ Hạ.

 

Hạ Văn Vũ bước đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua hành lý của tôi, đôi lông mày rậm lạnh lùng nhíu chặt lại.

 

"Đi đâu?"

 

Chúng tôi đã lâu không gặp, bỗng dưng nhìn thấy anh ấy thế này, tôi lại có chút luống cuống không biết phải làm sao.

 

Anh ấy giơ điện thoại lên, trên màn hình là tin nhắn tôi gửi mấy tiếng trước—một tin nhắn từ biệt.

 

"Đồng Nhan, anh cho em ba phút để giải thích."

 

Ở bên cạnh, cái tên anh Khải kia vẫn không ngừng líu ríu:

 

"A Vũ, cô ấy định lén lút trốn ra nước ngoài sao? Vậy chẳng phải tôi đã lập công lớn với cậu rồi à? Tôi có thể quay lại ‘Phú Hòa’ không?"

 

"Câm miệng!" Tôi tức đến mức muốn bùng cháy, trừng mắt quát. "Anh còn dám nhắc đến chuyện quay lại à? Đồ tra nam ngoại tình bẩn thỉu!"

 

Hạ Văn Vũ liếc qua anh Khải, thản nhiên nói: "Có thể, quay lại ‘Phú Hòa’ đi."

 

Cái gì?

 

Có thể? Quay lại? Ý là tái hợp sao?!

 

Nhìn cái viễn cảnh người đàn ông mà tôi khổ sở uốn nắn lại sắp "bẻ cong" trở lại, điều quan trọng nhất là—

 

Mười một triệu tệ của tôi có nguy cơ bị mẹ Thái tử gia đòi lại!

 

Tôi hoàn toàn bùng nổ.

 

"Tái hợp, tái hợp! Suốt ngày chỉ biết tái hợp! Tôi tái hợp với cái đầu mẹ anh đấy!"

 

"Hạ Văn Vũ! Cái loại đàn ông từng phản bội tình cảm của anh, sao anh cứ mãi nhớ thương hắn thế hả? Anh bị thiếu não à?!"

 

"Dù anh có muốn quay lại làm gay, cũng không thể tìm cái thể loại này chứ! Lúc ngủ với hắn anh không thấy buồn nôn à?!"

 

Lời vừa dứt.

 

Bốn phía lặng như tờ.

 

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.

 

Anh Khải mặt mày ngơ ngác: "Ai… ai là gay? Ai ngủ với ai cơ?"

 

Gương mặt Hạ Văn Vũ đen như đáy nồi.

 

Anh ấy trừng tôi hồi lâu nhưng không giận mà bật cười:

 

"Anh là… gay?"

 

"Đồng Nhan, đây là lý do em tiếp cận anh à?"

 

"Là mẹ anh đến tìm em?"

 

Đấy, không phải tôi nói suông đâu, đã là Thái tử gia thì đầu óc đúng là nhạy bén hơn người thường.

 

Suy luận logic, phân tích sắc bén, điểm tối đa!

 

Nếu tôi không phải là người trong cuộc, chắc chắn tôi đã vỗ tay khen ngợi rồi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận