Khi ấy, trong mắt Thẩm Niệm Châu, tôi chỉ là một cô gái gia cảnh bình thường, thành tích cũng giỏi nhưng cũng cần cơ hội giống anh ta.
Anh ta che giấu chuyện du học,
Chẳng phải vì sợ tôi sẽ giành mất suất của anh ta sao?
Đến cả người bên cạnh còn đề phòng như thế,
Tính toán đủ đường, cuối cùng lại tự đưa mình vào bẫy.
“Ba mẹ, con sẽ không trách hai người đâu. Ngược lại, con cảm ơn vì hai người đã giúp con nhìn rõ bản chất thật của anh ta.
Cũng giúp con…
Học được một bài học này từ sớm.”
24
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Mùa hè đầu tiên của năm sau,
A Đại tổ chức một sự kiện dành cho cựu sinh viên.
Tôi và Từ Diễn cùng nhau tham dự.
Thì ra anh chính là con trai út nhà họ Từ – người tôi từng “bỏ bom” năm đó.
Cũng là một cựu sinh viên A Đại, kém tôi hai khóa.
Tôi rất biết ơn vì năm đó, tại nhà hàng hải sản, anh đã lên tiếng bênh vực tôi.
Nhưng anh chỉ cười:
“Không cần cảm ơn đâu. Hồi đó vào làm ở Liễu thị là vì ba tôi nói, trong các công ty ở Hải Thành thì Liễu thị có mô hình quản lý tốt nhất, nên tôi muốn vào học hỏi. Còn chuyện em ‘bỏ bom’ anh, cũng không sao, vì đúng lúc đó anh cũng đang đau đầu không biết từ chối thế nào.”
Nghe vậy,
Chúng tôi nhìn nhau cười,
Xem như đều là những người theo đuổi sự nghiệp, từ đó mà trở thành bạn bè khá thân thiết.
Tại buổi họp mặt, tôi cũng gặp lại tô bạn cùng phòng – Tô Thanh.
Cô ấy đã học xong thạc sĩ, năm nay chuẩn bị vào làm ở Liễu thị.
“Tiểu Tuyết, cảm ơn cậu.”
Tôi khẽ cười, vỗ nhẹ vai cô ấy.
Tôi biết cô ấy đang cảm ơn điều gì.
Hồi đại học, trong phòng ký túc xá, cô ấy là người có hoàn cảnh khó khăn nhất.
Suốt bốn năm, tôi đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.
Sau khi tốt nghiệp, cô không đỗ thạc sĩ Thanh Hoa – Bắc Đại, muốn thi lại lần hai nhưng gia đình không cho phép, định từ bỏ.
Chính tôi đã ngăn lại, và tài trợ toàn bộ chi phí cho kỳ thi lại của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-sai-nguoi/12-het.html.]
Khi ấy cô ấy rưng rưng hỏi tôi:
“Sao cậu lại giúp tớ thế này, không sợ tớ không trả được tiền à?”
Tôi chỉ đáp:
“Không sợ. Với cậu thì nhất định sẽ đỗ.”
Cuối cùng cô ấy thực sự đỗ vào Thanh Hoa – Bắc Đại, và bằng chính nỗ lực của mình đã thay đổi số phận.
Tại buổi họp mặt,
Có người nhắc đến buổi tụ họp hồi đại học.
“Haizz, không ngờ Thẩm Niệm Châu lại gian lận học thuật, hồi đó còn tưởng anh ta vào Liễuh thị rồi sẽ phất lên như diều gặp gió…”
Người đang than thở lúc này chính là cậu mập đeo kính, trước đây nịnh bợ Thẩm Niệm Châu nhất.
Tên cậu ta là gì, tôi thật sự chẳng nhớ nổi nữa.
“Đúng rồi, Liễu Tô thì càng vô lý. Con nhỏ đó chắc bị hoang tưởng, còn dám bịa chuyện là con gái tổng giám đốc Liễu thị. Chiếc vòng Van Cleef & Arpels nó đeo chắc chắn là hàng giả, tôi nhìn cái là biết ngay…”
Lâm San đứng bên cạnh, cũng hùa theo ầm ầm.
Thi thoảng còn liếc nhìn tôi mấy lần.
“Còn nữa, tôi vừa hóng được, nghe nói Liễu Tô vừa ra tù sau hai năm, liền chạy đi tìm Thẩm Niệm Châu.”
“Hả? Thật á? Tìm Thẩm Niệm Châu làm gì?
Nghe nói giờ anh ta mở một cửa hàng nhỏ ở quê mà.”
“Báo thù chứ sao. Nổi điên lên, đập phá cái cửa hàng đó tan tành. Chuyện gian lận học thuật hồi đó chính là do Liễu Tô bóc ra mà.”
Nghe đến đây,
Tôi chỉ khẽ cười.
Cũng coi như là chó cắn chó, mỗi người đều nhận lấy báo ứng.
“Ê Tiểu Tuyết ơi, sao cậu kín tiếng vậy chứ…
Học cùng nhau bốn năm đại học, cậu chưa từng nói gì về gia cảnh nhà mình.”
“Đúng đó đúng đó, thực ra hồi buổi tụ họp tôi cũng muốn đứng ra nói đỡ cho cậu một câu…”
Nghe vậy,
Tôi chỉ lịch sự mỉm cười.
“Không cần đâu.”
Sau đó, tôi nắm tay Tô Thanh, quay người bước đi.
Không muốn tiếp tục nghe những lời khách sáo, tâng bốc vô nghĩa phía sau nữa.
Dù sao thì,
Buổi chiều tôi còn một cuộc họp ở công ty phải tham dự.
— HẾT —