YÊU SAI NGƯỜI

11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đề xuất.

 

“Rõ rồi, quản lý Giang.”

 

Lúc này, có lẽ thị trường nhân tài trong nước sẽ không còn công ty nào dám tuyển dụng anh ta nữa.

 

Khát vọng hơn mười năm làm người thành đạt của anh ta, cũng chính thức khép lại tại đây.

 

22

 

Lần nữa gặp lại Thẩm Niệm Châu.

 

Là khi anh ta quay lại Liễu thị để dọn dẹp bàn làm việc.

 

Mới vài ngày không gặp, tinh thần anh ta đã xuống dốc trông thấy, mắt thâm quầng, ria mép mọc lởm chởm chưa cạo sạch.

 

Tôi cầm tập hồ sơ, đi ngang qua anh ta.

 

Ánh mắt đầy tơ m.á.u của anh nhìn tôi, hỏi có thể dành cho anh một ly cà phê thời gian không?

 

Tôi không từ chối.

 

Trong quán cà phê,

 

Mùi cà phê lan tỏa khắp không gian.

 

Thẩm Niệm Châu ngồi trước mặt tôi, bối rối xoa tay.

 

“Trước đây cuối tuần, hình như tụi mình cũng hay mua cà phê rồi ngồi học ở quán cả chiều.”

 

Nghe vậy, tôi chỉnh lại lọn tóc rơi bên tai.

 

“Tôi không rảnh để nghe anh hoài niệm. Không có việc gì thì tôi về trước.”

 

“Tiểu Tuyết, đợi đã.”

 

Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái.

 

“Tôi… đã chuẩn bị về quê rồi.”

 

Thẩm Niệm Châu từng kể với tôi, anh sinh ra ở một thị trấn hạng năm ở phía Bắc.

 

Từ nhỏ, ước mơ lớn nhất là thoát khỏi nơi đó.

 

Vì ở một thành phố mà đến cả KFC cũng phải đóng cửa, cuộc đời anh chẳng có chút hy vọng nào.

 

Thế mà giờ đây, anh chủ động quay về, cũng có nghĩa là ý chí đã cạn kiệt hoàn toàn.

 

“Ừ.”

 

“Tiểu Tuyết… nếu khi đó anh không ra nước ngoài, liệu kết cục có khác không?”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi khuấy ly cà phê trước mặt, nhàn nhạt nói:

 

“Ban đầu tôi dự định đợi anh thi xong cao học sẽ nói thật về gia cảnh. Là anh nôn nóng muốn rời đi.”

 

“Ồ… là vậy à.”

 

Thẩm Niệm Châu sững người. Anh cúi đầu, tay nắm ly cà phê, rất lâu không nói lời nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-sai-nguoi/11.html.]

Có lẽ tôi không cần phải nói với anh về kế hoạch năm xưa.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi ác ý muốn dội cho anh một cú đau tận tim.

 

Chỉ một sự lựa chọn khác đi, đôi khi cũng tạo nên một kết cục hoàn toàn khác biệt.

 

Nhưng đối với tôi và Thẩm Niệm Châu—

 

Kết cục, chắc chắn sẽ không thay đổi.

 

23

 

Tối hôm đó, Thẩm Niệm Châu chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi 40.000 tệ.

 

Từ đó,

 

Cuộc đời từng giao nhau ngắn ngủi của chúng tôi cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

 

Hai năm sau.

 

Trong buổi tiệc cuối năm của Liễu thị, tuyết rơi rất dày.

 

Vì năm nay, tôi liên tiếp giành được hai dự án quan trọng, khiến mọi người trong công ty không còn nghi ngờ gì về năng lực của tôi nữa.

Ba tôi cũng thuận lý thành chương, đề bạt tôi vào ban lãnh đạo của Liễu thị.

 

Tối hôm đó, khi tôi trở về nhà,

 

Ba mẹ tôi – có chút men say – đã thú nhận với tôi một chuyện:

 

Thì ra năm đó, suất đi du học của Thẩm Niệm Châu là do ba mẹ tôi âm thầm giúp anh ta giành được.

 

Bằng không, với xuất thân và tầm nhìn hạn hẹp của Thẩm Niệm Châu, ngay từ đầu anh ta căn bản không dám mơ đến chuyện du học.

 

“Tiểu Tuyết, con đừng trách ba mẹ nhé. Bao nhiêu năm qua, ba mẹ vẫn luôn không dám nói thật với con, nhưng giờ thấy con chuyên tâm vào công việc như vậy, tụi ba mẹ cũng yên tâm phần nào.”

 

Thì ra, khi tôi và Thẩm Niệm Châu yêu nhau,

 

Ba mẹ tôi vẫn luôn biết.

 

Bề ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra rất lo lắng, sợ nhân phẩm của anh ta không xứng.

 

Vì thế lúc ấy họ giả làm thành viên hội đồng quản trị của A Đại, đưa cơ hội du học cho Thẩm Niệm Châu – người có thành tích học tập xuất sắc, và còn căn dặn anh ta:

 

Cơ hội này rất hiếm, đừng nói cho ai biết, nếu tiết lộ sẽ bị chia mất suất.

 

“Lúc đó ba mẹ đã nghĩ rất nhiều. Vì Tiểu Tuyết con vốn không có ý định du học, nếu người con trai kia có cơ hội này, thì nhân đây cũng có thể xem anh ta lựa chọn thế nào.

 

Nếu anh ta thẳng thắn nói thật với con chuyện du học, thì chứng tỏ là người ngay thẳng, biết nghĩ cho tương lai của con.

 

Gia đình mình sẵn sàng tài trợ, để hai đứa cùng đi học ở trường tốt hơn.

 

Ra trường rồi cũng sẽ sắp xếp anh ta vào Liễu thị.”

 

“Chỉ đáng tiếc là… anh ta đã giấu con.”

 

Nghe vậy,

 

Tôi khẽ mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Hành động năm đó của ba mẹ tôi, thực chất là một phép thử nhân cách hoàn toàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận