Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc
Chương 7
Hứa nhũ mẫu biết ta ở trong phủ vốn thích tự do, nên mạnh dạn hỏi:
"Phu nhân, có nên miễn cho Lâm cô nương việc đến vấn an mỗi ngày không?"
Ta lăn một vòng bò dậy, nói: "Không được, không được, cha con hai người họ sức khỏe đều yếu, phải điều chỉnh lại chế độ sinh hoạt và ăn uống cho họ."
"Cái gì cơ ạ?" Hứa nhũ mẫu không hiểu.
Nhưng ta trong lòng đã có tính toán, trong phủ hiện tại còn ở không ít người, những người ở xa thì không tính, Giả Liễn và Vương Hi Phượng là phải để ý, còn mấy lão già trong tộc Lâm gia cũng rất khó đối phó.
Người hầu trong phủ đều là mới mua, nhìn thì có vẻ thật thà chất phác nhưng vẫn cần phải quan sát thêm.
Chỉ có những người ta mang từ Thẩm gia sang mới đáng tin dùng.
Bởi vậy, việc ăn uống sinh hoạt của Lâm Như Hải và Lâm Đại Ngọc, ta phải tự mình quản lý.
Ngày lại mặt, ta cũng mang tiểu Đại Ngọc về nhà mẹ đẻ.
Tiểu Đại Ngọc ở trong phủ chơi bài với ta hai ngày, ban đầu còn không dám để ta biết là nàng đã học được từ Anh Đào và Lê Chi, sau đó thì bĩu môi trách móc ta: "Đều tại Anh Đào tỷ cứ thiên vị mẹ, nên con mới thua."
Ta cười lớn nói: "Không được, không được, thua là thua, hôm nay con còn phải soạn thêm một danh sách quà tặng của một phòng nữa!"
Tiểu nha đầu tức tối, quay sang tìm cha ruột mách lẻo, kết quả tất nhiên là bị cha ruột đẩy trở về.
Hắc hắc, cha con với ta bây giờ tuy không đến mức như keo như sơn, nhưng cũng là tình chàng ý thiếp, mặn nồng lắm rồi.
Tiểu cô nương bị cha ruột từ chối, trở về lại khóc.
Ta đi tìm nàng: "Thắng một mình ta thì có gì vui? Ngày mai ta dẫn con đến Thẩm gia, thắng mấy vị tẩu tẩu của ta mới thú vị!"
Tiểu cô nương nghe vậy liền ngoái đầu nhìn, nhưng rất nhanh lại cụp mi xuống: "Người chắc chắn là đang dỗ dành con, các vị tẩu tẩu của người ắt hẳn sẽ bênh vực người."
Ta lắc lắc ngón tay: "Con sai rồi, con phải biết rằng, người ưu tú thường cô độc. Mấy người họ cứ liên kết lại đối phó với ta! Còn cấu kết với cả nhà cái, để mặc ta thua một mình!"
Tiểu cô nương chẳng để ý mấy đến nửa câu sau, chỉ lẩm bẩm một mình: "Người ưu tú thường thường đều là... cô độc?"