Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 23

Ở dưới núi mà vẫn làm tốt, sẽ được giao thêm một cửa hàng nữa.

Cứ như vậy, con cháu Giả gia đều ngoan ngoãn lo liệu việc kinh doanh. 

Tuy rằng chúng không còn mặn mà với việc học hành, nhưng ngày ngày trò chuyện toàn là chuyện buôn bán, tính tình cũng bớt ngang bướng hơn trước.

Ngay cả Giả Hoàn, kẻ vốn căm ghét Bảo Ngọc đến tận xương tủy, cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy tỷ tỷ ruột của mình được quản lý hai ngọn núi.

Huống hồ Bảo Ngọc vốn không màng danh lợi, cũng chẳng tinh thông việc đời, chỉ có chút thiên phú về văn chương.

Văn bát cổ hắn không biết làm, nhưng ngâm thơ vịnh phú thì lại khá. 

Giả Chính cũng không còn cấm cản hắn "xem sách nhàn" nữa. 

Hắn bèn ở lại tộc học Lâm gia làm một thầy đồ nhỏ.

Hàng ngày, chắn dạy đám trẻ con làm thơ vịnh phú. 

Lúc rảnh rỗi, hắn lại tự mình cầm bút viết vài cuốn thoại bản.

Đại Ngọc thường xuyên lấy ra xem, rồi bảo: "Giờ đây, truyện của Bảo Ngọc viết chẳng kém gì truyện của con."

Ta thầm nghĩ: Sao lại không chứ, tác giả của "Hồng Lâu Mộng" chẳng phải chính là Bảo Ngọc này hay sao?

Dù cho luân hồi chuyển kiếp bao lần, người trong sách, sách của người... Đó cũng là số mệnh của hắn vậy.

Đại Ngọc sai người giúp hắn khắc bản in, nào ngờ sách bán rất chạy. 

Người đời đều biết "Tuyết Cần tiên sinh" tài hoa hơn người, trong sách ẩn chứa vô vàn ý nghĩa sâu xa.

Sau khi viết tiểu sử cho rất nhiều nhân vật, Giả Bảo Ngọc dần bớt đi vẻ kiêu ngạo, thêm vào đó là sự điềm đạm.

Ngày Đại Ngọc xuất giá, hắn đến tiễn đưa. 

Chiếc áo trắng như trăng càng làm hắn thêm phần tiều tụy. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận