Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 10

“Người thực sự nói được làm được là cha con, mất đi tước vị, nhà cửa ngày càng sa sút, người thưa thớt, cha con nói muốn gánh vác gia đình này, chàng ấy liền nghiến răng khổ học, thi đậu thám hoa.”

“Sau đó cần cù thận trọng, tận tâm tận lực, ngay cả khi mẹ con qua đời, thân thể chàng ấy tiều tụy, cũng chưa từng thất hứa hay suy sụp.”

“Tại sao? Bởi vì trên người chàng ấy có trách nhiệm, bởi vì chàng ấy muốn làm những việc chàng ấy không làm được, bởi vì chàng ấy muốn bảo vệ gia đình này, thậm chí cả gia tộc này!”

Ta nhìn Đại Ngọc, trầm giọng hỏi nàng: "Cha con khi bằng tuổi Bảo Ngọc, đã biết phải gánh vác giang sơn, làm rạng rỡ gia tộc, con nhìn xem tình hình Lâm gia bây giờ, đó mới gọi là nói được làm được. Chỉ vì con không trở về, tên Bảo Ngọc kia liền khóc lóc om sòm, gây áp lực cho những người xung quanh, khiến mọi người đều đến khuyên con quay về, cứ như thể con không về thì hắn ta sẽ c.h.ế.t đến nơi, hai bữa không ăn, đó gọi là nói được làm được sao?"

Đại Ngọc ngây người nhìn ta, dường như nhất thời vẫn chưa tiếp thu được.

Ta điểm đến đó là dừng, cũng không tiếp tục nói về sự nhu nhược hèn nhát của Giả Bảo Ngọc nữa, ta trực tiếp nói về bản thân nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận