48.
Dưới sự nỗ lực của các Beta, tình hình trong vườn đã khá hơn.
Nhưng tiếng va đập bên ngoài cánh cổng lại mạnh hơn, Bách Lý Thanh Phong không chịu nổi nữa!
Cây đàn Phục Thực đầy m/á/u tươi! Ngón tay của chàng thiếu niên xinh đẹp đã rướm m/á/u!
Bức tường phòng ngự được dựng lên bằng âm luật lung lay sắp đổ, rầm—— một vết nứt xuất hiện!
Quái vật Hầu Trảo phát hiện lỗ hổng, chúng ùn ùn kéo đến, va đập vào vết nứt! Vết nứt nhanh chóng lan rộng, gần như vỡ vụn!
Vù...
Một làn gió mát thổi qua.
Hồn phách gần như trong suốt của Đại chủ giáo chặn vết nứt lại!
Trước đó, khi Ai Lợi Âu triệu hồi vong linh, linh hồn của ông bị tia sáng đỏ quấn lấy, kéo đến bên bờ Nguyên Dã Hồ.
Sau khi bị Lý Khả Ái dùng sấm sét đánh cho ngất ngây, ông vội vã quay lại Thánh Linh Hoa Viên, vừa hay chứng kiến sự xuất hiện của vết nứt!
Chuộc tội...
Ông phải chuộc tội!
Ông dùng hồn phách của mình chặn vết nứt, không tiếc tiêu hao hết sức lực cuối cùng, không tiếc tan biến cả hồn phách!
Trong đôi mắt ngấn lệ, ông nhìn thấy những đứa trẻ của mình...
Nhìn thấy chúng dùng thân thể và dũng khí dựng lên bức tường người!
Kìa!
Ông biết mình không sai... Những đứa trẻ Beta nhỏ bé không ai yêu thương, không ai cần đến đều là những đứa trẻ ngoan.
Chúng vây quanh ông gọi "ông nội viện trưởng", chúng chia sẻ bánh kem anh đào với ông vào sinh nhật.
Chúng hỏi tại sao mọi người không thích Beta?
Chúng hỏi làm thế nào để trở thành Ngân Hà Kỳ Hiệp?
Nếu là Beta, cũng có thể trở thành Ngân Hà Kỳ Hiệp không?
"Có, tất nhiên là có!" Đại chủ giáo khẳng định chắc nịch.
Khi ăn hàu, bọn trẻ phát hiện ra ngọc trai, chúng cẩn thận truyền tay nhau.
"Đẹp quá~" Bọn trẻ nói.
Chúng ngẩng đầu chim nhỏ lên, vẻ mặt nghi hoặc: "Ông nội viện trưởng, tại sao chúng cháu không xinh đẹp như người khác?"
Đại chủ giáo nghẹn ngào, lau nước mắt.
Ai nói vậy! Những đứa trẻ của ông đều là ngọc trai!
Mỗi sinh mệnh đều là ngọc trai.
Dù sinh ra tròn trịa đầy đặn, hay dị dạng khô quắt, đều sẽ có khoảnh khắc tỏa sáng.
49.
"Chấn Quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"
Khi tôi và Lan Tư Đặc đến nơi, chúng tôi sửng sốt trước sự khốc liệt của trận chiến.
Bức tường phòng ngự do Bách Lý Thanh Phong dựng lên lung lay sắp đổ! Cây đàn, bàn tay và tay áo của chàng thiếu niên đẫm m/á/u!
Kính của Lộc Văn Sinh vỡ tan, bụng chảy m/á/u, sắp không chịu nổi nữa...
Đại chủ giáo gần như tan biến cả hồn phách!
Rầm——
Bức tường phòng ngự vỡ vụn! Lũ quái vật nhe nanh múa vuốt, ùa vào trong vườn!
Ngay giây tiếp theo...
Sấm sét giáng xuống! Đánh ch.ế.c một đám hoa yêu Hầu Trảo.
"Phượng Hoàng Hỏa!" Tôi kết ấn bằng hai tay.
Một tiếng kêu chói tai của phượng hoàng vang lên, xé toạc bầu trời! Từ hư không lao ra một con phượng hoàng khổng lồ rực rỡ sắc màu!
Nó bay lên giữa không trung, phun ra ngọn lửa dữ dội!
Thiêu ch.ế.c một mảng lớn quái vật!
"Càn Quyết..." Tôi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào những con quái vật còn lại, hô to, "Vô Thị Phục Ma Kiếm!"
Vút...
Vô số huyền kiếm bay ra!
Vô số thanh huyền kiếm đồng loạt đ.â.m mạnh vào đám quái vật dày đặc!
Cuối cùng, trận chiến kết thúc trước khi trời sáng.
Bình minh, ánh sáng nhẹ xua tan bóng tối.
Trong cuộc chiến khốc liệt này, rất nhiều người đã hi sinh.
Trong số họ có Alpha, có Beta, có nam, có nữ. Nhưng dù là A, là B, là nam hay nữ...
Họ đều là những con người như nhau.
Tôi chắp tay kết ấn.
"Thái Thượng sắc lệnh, siêu độ cô hồn."
"Quỷ mị tất cả, tứ sinh triêm ân..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuot-pho-ban-kiem-tien-phan-21-omega-duy-nhat/chuong-14.html.]
Ánh sáng dịu dàng tràn ngập khu vườn, lan tỏa khắp nơi.
Một đứa trẻ mồ côi ngẩng đầu, chỉ vào không trung cười ngây thơ.
"Cháu nhìn thấy ông nội viện trưởng rồi!"
"Ông nội viện trưởng biến thành một cơn gió, bay đi rồi..."
50.
Trước Tiêu Thổ Ngục, tôi đón Đoan Mộc Thanh ra.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời một lần nữa, cậu học sinh tiểu học giơ tay lên.
Ánh nắng lọt qua kẽ tay rọi xuống mặt cậu, chói đến mức cậu không thể mở mắt.
"Cảm giác được thấy lại ánh mặt trời thật tuyệt!"
Sau khi thích nghi với ánh sáng bên ngoài, Đoan Mộc Thanh đột nhiên ôm lấy tôi.
"Hu hu hu! Chị Khả Ái, may mà có chị ở đây!"
"Nếu không ván này em ch.ế.c chắc rồi!"
Tôi xoa xoa cái đầu xù xì của cậu, cười hì hì trêu chọc.
"Em là cậu học sinh tiểu học hay khóc nhất mà chị từng gặp."
Cậu thiếu niên nhỏ nhắn hít hít mũi, không phục: "Em... em chưa bao giờ khóc cả!"
Một tuần trước.
Ngay khi vừa đăng nhập vào phụ bản, tôi đã gặp Đoan Mộc Thanh.
Sau khi kéo tôi cùng tắt livestream...
Cậu khóc sướt mướt, dùng giọng nói nghẹn ngào suy sụp:
"Chị Khả Ái, em... em phân hóa thành Omega rồi!!"
Tôi giơ ngón cái lên, dùng giọng nói thán phục:
"Wow, vận may của em đúng là tuyệt vời!"
"Cả hệ Ngân Hà chỉ có một Omega, em cũng trúng giải được?"
Đoan Mộc Thanh ôm đầu, nước mắt lưng tròng:
"Xong rồi xong rồi! Một nửa người chơi muốn gi.ế.c em!"
"Lần này em ch.ế.c chắc rồi!"
Tôi tu sạch ly trà sữa đào, chớp chớp mắt.
"Vậy~ hay là chị giả làm Omega, giúp em thu hút hỏa lực nhé!"
"Còn em thì tìm một nơi cực kỳ an toàn để trốn đi."
"Thật sự được sao?" Cậu học sinh tiểu học gấp đến mức mũi phồng to.
"Ừ!" Tôi duỗi người một cái, tùy ý ném chai trà sữa đi.
Chai nước vẽ nên một đường cong đẹp mắt trên không trung, rơi chính xác vào thùng rác.
"Chị Khả Ái, điều kiện chiến thắng của chị là gì?"
"Tất nhiên là bảo vệ em rồi, chị là 'Hộ 0 Đảng' cực kỳ đáng tin cậy đấy."
Sau đó~
Đoan Mộc Thanh đưa cho tôi một ống m/á/u 0 của cậu.
Tôi sử dụng "Chư Cát Cẩm Nang", nhờ hệ thống giúp điều chế thuốc 0, nhờ đó tạo ra chỉ số tin tức tố của Omega để đóng vai.
Còn cậu bé.
Thì được tôi đưa vào Tiêu Thổ Ngục.
Đó tuyệt đối là nơi an toàn nhất của Liên Bang Ngân Hà.
Còn về việc tại sao Lộc Văn Sinh lại giúp chúng tôi...
Bởi vì cậu ấy và Đoan Mộc Thanh sau phụ bản "Dạ Nguyệt Lang Nhân Sát", lại cùng tham gia phụ bản "Ảnh Tử Chi Vũ", từng sống ch.ế.c có nhau.
Đông nhật khả ái, tuyết mặt trời bay lả tả.
Trong suốt tinh khiết, chạm vào là tan.
Không xa, xoáy bạc hùng vĩ - đó là cánh cửa dẫn chúng tôi về nhà.
Thanh Phong, Hạo Nguyệt, A Ái và Lộc Văn Sinh đang đợi chúng tôi trước xoáy nước.
A Ái mặt đầy sốt ruột, mèo đen nằm ngủ trên vai cô.
Thanh Phong và Hạo Nguyệt quay lưng vào nhau, giận dỗi lẫn nhau.
Lộc Văn Sinh viết xong chiến thư mới thách đấu tôi...
Tôi và Đoan Mộc Thanh chạy về phía họ, bóng trên mặt đất đuổi theo nhau, giao nhau.
Cùng với việc vượt qua phụ bản, những quy tắc màu đỏ m/á/u trên bảng cá nhân lóe sáng hai lần rồi tắt.
Dòng cuối cùng tắt là hai hàng chữ nhỏ -
[Lý Khả Ái, Beta.]
[Phe phái: Tru sát Omega duy nhất.]
Chỉ có kẻ ngốc vô địch vũ trụ mới chọn "Dị kế hoạch"!
Ván này, chúng ta đều là những kẻ ngốc lớn.
-Hết-