Vợ tôi là nữ vương zombie
03.
Tôi thử một chút nhưng không thoát ra được, cô ta ôm chặt lấy tôi, dường như hạ quyết tâm muốn bám víu ở đây.
“Nhan Nguyệt, tớ cãi nhau với Vỹ Lượng rồi, tối nay có thể ở lại chỗ cậu không?
Chúng ta là đồng hương mà, cậu không thể mặc kệ tớ chứ.”
Tôi nhìn ra được, cô ta muốn đá Vỹ Lượng rồi từ từ tiếp cận Bùi Thần.
Nhưng nếu không có Vỹ Lượng, cô ta cũng không có lý do để ở lại đây, cho nên rất cần một kẻ chịu trận làm bình phong.
Tôi chính là kẻ chịu trận mà cô ta đã chọn.
Thật là một sự thật khiến người ta cạn lời.
Cô ta cười tươi rói, không để ý đến sự từ chối của tôi, tự nói:
“Hơn nữa đây là mạt thế, nam chính hoặc là không tìm phụ nữ, nếu tìm thì không thể chỉ tìm một người.
Hai chúng ta liên thủ, không thể để người khác có cơ hội chen chân.”
Xin cảm ơn, Bùi Thần tìm bao nhiêu phụ nữ thì liên quan gì đến tôi?
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể zombie rất thấp, ở lâu tôi sợ sẽ bị lộ thân phận, cũng rất bài xích việc thân cận với cô ta.
Vừa định mở miệng bảo cô ta rời đi, lều của Bùi Thần bỗng nhiên phát ra một tiếng động.
Trên mặt Trương Trích Tinh mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn lại, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Bùi Thần mạnh mẽ túm lấy, ném ra ngoài.
“Còn nói linh tinh trước mặt Nhan Nguyệt, cô và Vỹ Lượng cùng cút đi!”
Nói thật, trong nguyên tác có rất nhiều phụ nữ vây quanh Bùi Thần, nhưng anh không để ý đến ai.
Tôi thường nghi ngờ tác giả khi viết truyện đã bỏ quên chức năng nào đó của Bùi Thần.
Cho nên, anh không được.
Ví dụ như lúc này, sau khi Trương Trích Tinh và Vỹ Lượng cãi nhau lúc nửa đêm, còn mặc đồ ngủ chạy vào lều anh…
Bùi Thần không chỉ ném cô ta ra ngoài, còn nói rõ là để tôi đến lều anh bảo vệ anh.
Tôi trợn trắng mắt, chỉ vào mấy tráng hán bên cạnh: “Bảo vệ gì chứ, anh không thấy bọn họ thích hợp hơn sao?”
Tìm tôi bảo vệ?
Hình tượng của tôi là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt đấy!
Bùi Thần không nói gì, chỉ im lặng nhường sang bên cạnh.
Tôi nhìn vào lều anh, trải đầy thảm nhung dày, trên đó thậm chí còn đặt một con gấu bông vải sạch sẽ.
Rất giống con tôi để trong chăn trước khi xuyên sách.
Trong mùa đông lạnh giá mà mọi người chỉ có thể dựa vào túi ngủ…
Tôi, thỏa hiệp.
…
Nửa đêm, tôi mơ màng bị sốt cao.
Zombie trước khi đạt được dị năng, thật ra cũng sẽ có một khoảng thời gian khó khăn, tuy rằng không c.h.ế.t nhưng sẽ bị nhiệt độ cơ thể tăng cao, đau đầu không thôi. Tôi hiển nhiên không ngờ mình lại rơi vào giai đoạn thăng cấp đúng lúc này, khó chịu rên rỉ vài tiếng.
Ngay sau đó, tôi liền cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán tôi.
“Nguyệt Nguyệt, em không khỏe sao?”
Tôi không thể trả lời anh, chỉ cảm thấy trong đầu như có một nồi hồ dán, theo bản năng chui sâu vào trong chăn.
Nhưng giây tiếp theo, hình như tôi bị vật gì đó lạnh lẽo ôm lấy, anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành:
“Không sao rồi, uống chút nước linh tuyền, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
“Nhan Nguyệt, tôi đã tìm em rất lâu.”
“Nhan Nguyệt, tôi rất nhớ em.”
Tất cả những điều này đều như một giấc mộng, tôi không biết anh nói có ý gì, chỉ biết khi tỉnh lại, chỉ thấy Trương Trích Tinh bên ngoài lều, Bùi Thần đã biến mất.
Thấy tôi tỉnh, cô ta đưa cho tôi một chai nước, trên mặt là ác ý mà cô ta cho là đã che giấu rất kỹ.
“Nhan Nguyệt, đội trưởng nói cậu lại thức tỉnh dị năng rồi, chúc mừng cậu.”
Tôi không đáp lời, chỉ vặn nắp bình, đổ nước của cô ta xuống đất.
Sau đó, đám cỏ xanh mướt ban đầu héo úa với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Trong nước có virus zombie.
Tôi phẩy tay, đám cỏ héo úa mọc ra một dây dưa hấu, không bao lâu sau kết ra một quả dưa hấu to tươi ngon.
Đây là kỹ năng chuyên biệt của hệ Mộc, Trương Trích Tinh cười như trút được gánh nặng:
“Hóa ra là hệ Mộc…”
“Ừ, hình như cũng khá hữu dụng.”
“Cũng không biết sau này tôi có thể thức tỉnh dị năng gì, nếu có thể giống anh Bùi Thần là hệ Lôi thì tốt rồi.
Chủ yếu là tôi không thích loại kỹ năng hậu cần này, muốn hệ tấn công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vo-toi-la-nu-vuong-zombie/03.html.]
Ồ, hôm qua còn là đội trưởng, hôm nay đã là anh Bùi Thần rồi?
Tôi không lên tiếng, chỉ vươn tay, vô số dây leo nhanh chóng ngưng kết, biến thành một con d.a.o rựa lớn.
Trong ánh mắt kinh hãi của Trương Trích Tinh, d.a.o rựa sượt qua bên tai cô ta…
“Hệ tấn công, là tấn công như thế này sao?
Đừng sợ, tôi cắt dưa hấu cho cô ăn thôi mà.”
Vừa nói, tôi vừa ngồi xổm xuống, bưng những miếng dưa hấu đã cắt đưa cho cô ta.
Sau đó đối mặt với cô ta, cười hiền từ.
Vỹ Lượng vì để nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh nên trong tay luôn có một ít virus zombie, nhưng không ngờ Trương Trích Tinh lại to gan lớn mật dám trực tiếp lấy ra hãm hại người.
Đáng tiếc tôi là nữ vương zombie, đối với thứ này có độ nhạy bén cực cao, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, virus trong nước chỉ có một nửa.
Một nửa còn lại ở trong người Trương Trích Tinh.
Cô ta vì muốn thức tỉnh dị năng mà liều lĩnh tiêm virus vào người.
Tôi thấy cô ta bị tôi dọa sợ không nhẹ, gần như nhét dưa hấu vào miệng theo bản năng, giây tiếp theo, từ miệng và mắt cô ta đều mọc ra dây leo.
Đau đớn khiến cô ta hét lên kinh hãi, thu hút sự chú ý của mọi người.
Thật là bất cẩn mà, chẳng lẽ chưa nghe nói, ăn cả hạt dưa hấu thì trong bụng sẽ mọc dưa hấu sao?
“Hiện tại có ba vấn đề.
Thứ nhất, tại sao cô ta muốn hại tôi?
Thứ hai, cô ta lấy virus zombie từ đâu?
Thứ ba, lần sau, cô ta sẽ dùng virus zombie làm gì?”
Trương Trích Tinh ở trong đội ngũ luôn không được lòng người.
Nói đúng hơn, tôi có thể cảm nhận rõ ràng, bọn họ cũng không thích tôi.
Chỉ là ngày thường tôi không nói không làm gì quá đáng nên bọn họ không tìm được cớ để nổi giận. Còn Trương Trích Tinh với Vỹ Lượng thì ba ngày cãi nhau một trận lớn, hai ngày cãi nhau một trận nhỏ, sớm đã khiến mọi người phiền chán.
Đặc biệt là sự việc lần này quá nghiêm trọng, nếu không phải tôi kịp thời phát hiện, không ai dám đảm bảo mục tiêu tiếp theo của cô ta không phải là mình.
Gần như không cần tôi làm gì, bọn họ đã nhất trí bày tỏ thái độ, muốn Trương Trích Tinh cút đi.
Trương Trích Tinh hoàn toàn luống cuống, nhưng cô ta không nói được lời nào, cũng không nhìn thấy ai, đau đến sắp chết, nhưng lại cố tình tỉnh táo vô cùng. Cô ta nức nở khiến bạn trai đau lòng.
“Thật ra vừa rồi, tôi đã muốn hỏi rồi.
Tại sao cô Nhan lại xác định đó là virus zombie chứ không phải độc dược khác?”
Vỹ Lượng khó đối phó hơn Trương Trích Tinh nhiều.
Vài câu nói ngắn gọn đã kéo mâu thuẫn về phía tôi.
Anh ta vừa dứt lời liền dùng dị năng hệ Kim loại tạo ra một thanh đao dài, c.h.é.m hết dây leo trên người cô ta.
Mặt Trương Trích Tinh đầy máu, gần như bò đến phía sau anh ta, rồi như nhớ ra điều gì, giãy giụa gào lên: “Tôi biết rồi!! Cô ta là nữ vương zombie!
Nhiệt độ cơ thể cô ta không bình thường, hơn nữa nữ vương zombie đáng lẽ đã xuất hiện từ lâu rồi, càng chưa nghe nói có dị năng khiến zombie tránh xa, cho nên cô ta đang nói dối!
Bùi Thần, cô ta trà trộn vào đội các anh căn bản là muốn làm d.a.o động lòng quân!”
“Virus zombie gì chứ? Tôi thấy căn bản là do cô ta tự biên tự diễn!
Những virus đó, là do chính cô ta hạ độc!”
Tôi im lặng nhìn cô ta.
Trương Trích Tịm có lẽ đã nghĩ kỹ một vài chi tiết, hoặc căn bản không thèm để ý tôi có phải nữ vương zombie thật hay không, cô ta chỉ muốn tôi cùng cô ta biến mất.
Nhưng không sao, tôi trà trộn vào đội nam chính cũng chỉ là muốn tìm hiểu phong cách tác chiến của anh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Hơn nữa…
Đầu ngón tay tôi sờ vào túi, chạm vào vật kim loại lạnh lẽo.
Là thắt lưng của anh.
Tối qua tôi đã trộm nó.
Sau khi rời đi, tôi sẽ nhân cơ hội kiểm chứng xem có mở được không gian của Bùi Thần hay không.
Nhớ lại cái ôm mơ hồ, tôi do dự một lát, nhìn lướt qua mọi người rồi nhìn ạm:
“Còn anh thì sao?
Đội trưởng, anh nghĩ thế nào?”
Bùi Thần nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Trương Trích Tinh một lát.
Đột nhiên anh nở nụ cười: “Đã nói là ném đi rồi, còn đợi gì nữa?
Đợi tôi tự mình động thủ sao?”
Không ai ngờ, Bùi Thần không hỏi một câu liền quyết đoán đứng về phía tôi.
Bao gồm cả tôi.